- Vừa rồi Tả thiếu chính miệng nói với Nghiêm thị lang, Triệu
Xuân Vạn Thọ Đồ vốn dĩ không thể đánh đồng với tiểu thiếu gia Lý gia, mà đối
phương còn nhỏ hơn Triệu Xuân mấy tuổi, chẳng lẽ thế hệ này của Lý gia thật cho
ra một yêu nghiệt?
Khách khứa bàn chuyện phiếm nhắc tới sự việc vừa rồi, không
ai không lộ ra sắc mặt sợ hãi thán phục.
Triệu Xuân còn nhỏ mà đắc chí, tuy khoa cử chưa lấy được
thành tựu gì lóa mắt, nhưng thi họa của hắn lại đẹp nhất, nổi tiếng khắp Kinh
Đô, ném người đồng trang lứa ra phía sau.
Đương nhiên, cuối cùng vẫn vì Triệu Xuân còn quá trẻ, chưa
trải qua hết sự đời, không thể so sánh cùng Tả Thu, Nghiêm Chương, nhưng một
người trẻ tuổi anh tuấn, thư hoạ đủ gây áp lực cho Triệu Xuân, khiến Tả Thu
chính miệng thừa nhận bản thân không bằng, trừ yêu nghiệt, mọi người không biết
dùng từ gì để hình dung hắn.
Trong đại gia tộc, sinh ra một yêu nghiệt là chuyện tốt, bất
kể truyền bá danh tiếng hay kéo dài gia tộc đều có thể tạo được lợi ích không
nhỏ, nhưng mà tình hình Lý gia lại không giống, đại gia chân chính trên ý nghĩa
sớm đã biến mất hai mươi năm trước, bây giờ cầm quyền là nhị gia Lý gia, nếu
như đồng lứa nhỏ tuổi Lý gia hoàn toàn bình thường như trước, dù thế nào, cho
dù gia tộc xuống dốc, vị trí gia chủ vẫn phải truyền đến tay con trai nhị gia.
Ngay thời khắc mấu chốt, trưởng tôn Lý gia có thể xưng yêu
nghiệt cường thế trở về, thái độ lão phu nhân lại không rõ, rốt cuộc gia chủ đời
tiếp theo sẽ truyền cho ai?
Những thứ này…không phải chuyện bọn họ cần quan tâm.
Người thông minh nhìn thấy sắc mặt Gia chủ và nữ gia chủ đều
âm trầm, có thể cảm nhận được gợn sóng dưới sự bình yên.
Lý gia vốn đã suy sụp, mà Phương gia cũng không dễ đối phó,
đây là đại gia sự, không biết bọn họ cuối cùng đi đến đâu.
Gợn sóng hay không gợn sóng, Lý Dịch không có bao nhiêu hứng
thú, giờ phút này hắn đang cân nhắc một chuyện khác.
Lúc trước có hẹn với lão hòa thượng, chờ sau ngày sinh thần
của lão phu nhân, Hàn Sơn Tự sẽ cho người xuống núi lấy kinh, Huyền Trang vì cầu
lấy được chân kinh phải trải chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, bôn ba vạn dặm,
không biết chịu bao nhiêu khổ, nhận bao nhiêu tội, vô số lần bị các yêu tinh đặt
trong lồng hấp, xém chút bị nấu thành bánh bao, lúc này mới công đức viên mãn,
còn Lão hòa thượng chỉ phải chờ thêm vài ngày sẽ lấy được dễ dàng.
Nơi Kinh Thành quá tà môn, muốn cái gì thì sẽ có, lúc Lý Dịch
đang do dự nên kéo dài thêm mấy ngày mới tốt, một cái đầu trọc to lớn xuất hiện
trong tầm mắt hắn.
Cùng lúc đó, khách khứa cảm thấy xung quanh dường như sáng
hơn một chút.
- Đó là.
- Đàn Ấn đại sư, đó là Đàn Ấn đại sư!
- Sao Đàn Ấn đại sư lại tới đây, chẳng lẽ đến chúc thọ lão
phu nhân?
--
--
Khách khứa đang ngồi đầy, bỗng nhiên xuất hiện một đầu trọc
thì thật không thích hợp, tự nhiên thu hút sự chú ý của người khác, nếu như đầu
trọc này lại là cao tăng nổi tiếng khắp Kinh Thành, nhiều lần nhận lễ ngộ triều
đình, thì càng gây chú ý.
Mà người trong tràng không ai không không biết Đàn Ấn đại sư
của Hàn Sơn Tự?
Sau khi Lão phu nhân được hạ nhân bẩm báo, không dám trì
hoãn, lập tức nghênh đón, đầu tiên cung kính theo Phật lễ, sau đó lên tiếng.
- Không biết đại sư đến, lão phu nhân không thể nghênh tiếp,
thật sự thất lễ.
Lúc này, Lý Minh Trạch gia chủ Lý gia đều chỉ có thể đứng
một bên, không dám nói gì.
Trên mặt Lão hòa thượng nở nụ cười lịch sự, nói.
- Lão phu nhân không cần đa lễ, lão nạp cũng vì chúc thọ lão
phu nhân mà đến, không cầm theo gì, đơn giản là lễ mọn, một bản Kim Cương Kinh
viết tay, tặng cho phu nhân.
Một tiểu hòa thượng từ phía sau lập tức đưa qua một hộp gỗ
phong cách cổ xưa, Đàn Ấn đại sư trình lên hai tay đưa cho lão phu nhân.
Khách khứa ngồi đầy im lặng, còn người Lý gia thấy cảnh này
cũng đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Đàn Ấn đại sư chính là cao tăng nổi tiếng, ngày bình thường
tham thiền ngộ đạo, người thường muốn gặp một lần đều không dễ dàng, con cháu
hoàng gia muốn nhìn thấy cũng phải hẹn trước, so ra, một Lý gia nho nhỏ, thật sự
không đáng nhắc tới.
Nhưng Lý gia lại làm cho Đàn Ấn đại sư đích thân đến, chỉ để
chúc thọ cho lão phu nhân, kinh văn do Đàn Ấn đại sư viết, ai dám nói là lễ mọn?
Gia đình bình dân, sợ sẽ phải cúng bái gia truyền.
- Đại sư mau mau thượng tọa.
Trong lòng lão phu nhân đã rất chấn kinh, không dám lãnh đạm,
tự mình dẫn lão hòa thượng đến chủ vị, lão hòa thượng kiên trì chỉ ngồi bên cạnh
vị trí lão phu nhân, Lý Minh Viễn lập tức ngồi chỗ khác.
Ánh mắt các tân khách không dám liếc qua bên này, trừ bỏ tiệc
họ của Thái Hậu, Đàn Ấn đại sư được mời, còn chưa từng nghe qua đại sư chúc thọ
cho ai, Lý gia có tài đức gì?
Đồng thời nhìn ra, hình như đại sư rất có thiện ý đối với Lý
gia.
Tuy nói Phật môn không tham dự việc trần gian, nhưng không
ai xem nhẹ bọn họ, chuyện Đàn Ấn đại sư tự mình đến chúc thọ cho lão phu nhân
Lý gia, đợi đến sáng mai sẽ lan truyền ra ngoài, tất sẽ gây ra một trận gợn
sóng tại Kinh Thành.
- Nhanh đi, đổi tất cả thành món ăn chay.
Sau khi Đàn Ấn đại sư ngồi xuống, Lý Minh Trạch lập tức phân
phó hạ nhân.
- Không cần.
Đàn Ấn đại sư cười cười, nói.
- Hôm nay là ngày mừng thọ của lão phu nhân, lão nạp đến tặng
lễ mọn, thuận tiện gặp mặt một vị tiểu hữu, rất nhanh sẽ đi.
- Tiểu hữu?
Lý Minh Trạch khẽ giật mình, tất cả mọi người còn lại đều hiện
lên vẻ nghi hoặc.
Lão hòa thượng đứng lên, ra hiệu lão phu nhân không cần để ý
tới mình, trực tiếp đi đến một bàn khác.
Mọi người luốn chú ý lão, đưa mắt nhìn theo.
- Đừng xúc động, bây giờ không phải thời điểm!
Lý Dịch ôm kiếm Liễu nhị tiểu thư, chết sống không buông ra,
nếu hiện tại nàng chạy tới luận bàn võ công với lão hòa thượng, đại thọ của lão
phu nhân xem như hỏng.
- Lý Dịch tiểu hữu, lão nạp không mời mà tới, mong rằng tiểu
hữu đừng trách tội.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, lão hòa thượng chậm
rãi đi tới, cười nói.
Tiểu tăng đi theo phía sau lão hòa thượng vốn dĩ nhắm mắt đi
theo giờ đã mở to hai mắt nhìn cô gái xinh đẹp phía trước, vẻ mặt đột nhiên tái
đi, hiện ra một chút kinh hoảng, sau đó vội vàng đứng sang chỗ khác.
- Nhiều ngày không gặp, phong thái đại sư vẫn như cũ.
Lý Dịch nghĩ đến chuyện kinh thư, lúng túng nói một câu,
trong tâm còn thầm nghĩ lão hòa thượng này là cao tăng mà, thế nào không có một
chút kiên nhẫn, giờ cách thời gian giao bản thảo đến hai ngày à?
- Kinh thư còn chưa sao chép hoàn thành, đại sư không cần sốt
ruột, đến lúc đó ta sẽ sai người đưa đến chùa.
Lão hòa thượng cười cười, nói.
- Việc này không vội, lão nạp chẳng qua cảm thấy, tiểu hữu
có phật duyên thâm hậu, nếu có cơ hội, có thể trao đổi Phật Lý cùng tiểu hữu
cũng là một việc vui vẻ. Hàn Sơn Tự tuy nhỏ nhưng vĩnh viễn luôn có một chỗ cho
tiểu hữu.
Phật duyên sâu hay không Lý Dịch không biết, hắn chỉ biết,
lão hòa thượng này nói muốn bàn luận Phật lễ cùng hắn, có kinh nghiệm tích lũy
mấy ngàn năm của vô số tiền bối, mình nhất định có thể lừa gạt để tam quan hắn
sụp đổ, hoài nghi nhân sinh, nói không chừng sẽ không làm hòa thượng nữa, từ
đây về sau thế gian lại mất đi một cao tăng, đây là tội nghiệt lớn, tạo ra bao
nhiêu tòa Phù Đồ đều không đủ để trả, nghiệt này vẫn không nên làm.
- Ha ha, Phật lễ không phải để nói, luận về Phật Lý, đại sư
cần phải đi tìm cao tăng khác mới đúng.