- Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, Lý Minh Hàn lại có một
nhi tử như ngươi.
Nghiêm Chương chậc lưỡi, sự kinh ngạc trên mặt ngày càng đậm.
Ở Khánh An phủ, người trẻ tuổi trước mắt này đã để lại ấn tượng
sâu đậm cho hắn.
Không phải chỉ vì trình độ thi họa của hắn khiến mọi người sợ
hãi thán phục, mà sau ngày hôm đó, Nghiêm Chương bị sự hiếu kỳ thúc đẩy, nghe bạn
cũ Đổng Văn Duẫn kể cũng biết thêm những việc liên quan tới hắn.
Tác giả của “Đệ Tử Quy” lưu truyền hậu thế, nhờ tài năng thơ
phú xưa nay chưa từng có, một câu “Vì muốn làm từ hay nên nói gượng là sầu” đã
để vô số văn nhân đỏ mặt, còn cải cách phương pháp tra tấn, đương nhiên, bản
thân Nghiêm Chương vẫn thích hành thư của hắn nhất. Ba chữ trên bảng hiệu kia
đã được Nghiêm Chương hắn sao chép ngày đêm, bây giờ thì thần vận đã có thể giống
tám chín phần.
Lần trước vì ngại với mặt mũi nên hắn không có thỉnh giáo Lý
Dịch. Sau khi hồi kinh, vì vậy mà hối hận vô cùng, đạt giả vi sư, nếu thư pháp
có thể tiến bộ thì mặt mũi là cái gì?
Có thể ở Lý gia gặp lại Lý Dịch một lần nữa, thật sự ngoài
dự đoán của Nghiêm Chương. Trong lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, thoáng nhìn thấy
chén rượu trên bàn, hai mắt hắn tỏa sáng. Nghiêm Chương đổ chút rượu vào chén,
ngón tay thay bút, mặt bàn thay giấy, viết ba chữ lên trên bàn.
Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, hỏi:
- Thấy thế nào?
Lý Dịch cúi đầu nhìn xuống, trên bàn có ba chữ “Lý huyện úy”
còn chưa khô, cách viết phóng khoáng nhẹ nhàng, mơ hồ có phong độ hành thư của
thư thánh Vương Hi Chi.
Chỉ dựa vào ba chữ này là có thể nhìn ra, thư pháp của vị
Nghiêm thị lang này đã coi như là tinh thâm.
- Qua loa đại khái.
Lý Dịch cho một cái đánh giá rất đúng trọng tâm.
Danh tiếng của thư thánh Vương Hi Chi không thể tách rời khỏi
hàng thập kỷ khổ luyện, người này mới sao chép vài ngày mà đã có thể học được nửa
phần thần vận, “Qua loa đại khái” đã là khen ngợi cực lớn.
Nghiêm Chương đương nhiên hiểu rõ điểm này, hắn càng vẽ ba
chữ kia càng rõ ràng sự chênh lệch giữa hắn và người viết chữ, cho nên hắn sẽ
không dùng tuổi tác để cân nhắc người trẻ tuổi trước mắt có tư cách nói câu này
hay không.
Nhưng mà Nghiêm Chương hiểu rõ, cũng không có nghĩa tất cả mọi
người hiểu rõ.
- Qua loa đại khái? Tên hậu sinh như ngươi thật cuồng ngạo,
tuy chữ của Nghiêm Chương không ra gì, nhưng cũng không phải người như ngươi có
thể đánh giá.
Một thanh âm phát ra từ bên cạnh, một vị nam tử nho nhã nhìn
thấy chữ trên bàn nói ra.
Người nam tử đó chắp tay sau lưng, đi một vòng quanh bàn, ngạc
nhiên:
- Chậc chậc, đã nhiều ngày không thấy, hành thư của Nghiêm
huynh lại tinh thông hơn trước, chẳng lẽ Nghiêm huynh lại trộm bảng hiệu danh
môn của nhà nào đó, mấy ngày nay vùi đầu nghiên cứu?
Nghiêm Chương không vui, chữ của hắn không ra gì nghĩa là thế
nào? Tuy người này xuất thân từ thư hương thế gia, nhưng thư pháp đứng đầu Tả
gia không phải Tả Thu hắn, đắc ý cái gì chứ?
- Tả sư là tông sư thư pháp, có thể xưng đệ nhất của Cảnh Quốc,
so sánh với lão nhân gia thì chữ của Nghiêm mỗ tất nhiên không ra gì. Tả thiếu
giám được đến chân truyền của Tả sư, tất nhiên Nghiêm mỗ cũng không bằng Tả thiếu
rồi.
Nghiêm Chương chế giễu lại.
Hắn từng được phụ thân của Tả Thu chỉ điểm, cho nên gọi Tả
lão gia là Tả sư.
Ngoài mặt thì xem như tán dương nhưng ẩn ý lại trào phúng đối
phương chỉ có thể dựa hơi cha mình, bản thân không có thực lực.
Mặc dù hai người là thế giao, lúc bình thường thì tâm đầu ý
hợp, nhưng mỗi lần nói về thứ cả hai đều am hiểu thì luôn muốn trào phúng hai
câu.
Tả Thu chắp tay sau lưng, quan sát kỹ lưỡng một hồi cho đến
khi chữ trên bàn biến thành mơ hồ mới gật gù:
- Kỳ quái, thật kỳ quái, mấy ngày không gặp mà ngươi lại có
tiến bộ lớn đến như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự được cao nhân chỉ điểm, hay tìm
được một tờ danh thiếp cổ?
Nghiêm Chương giật giật môi, nói:
- Tạm thời không bàn tới, ngươi luôn miệng nói vị hậu sinh
này cuồng ngạo, nếu vậy thì ngươi có dám so tài với vị hậu sinh cuồng ngạo này
một lần không? Ngươi cũng tinh thông hành thư, thử dùng ngón tay viết mấy chữ
lên bàn này, xem coi ai mới là người cuồng ngạo?
Tả Thu lắc đầu:
- So tài với ngươi thì còn tạm được, còn với hắn? Nếu để người
khác biết, chắc chắn sẽ nói Tả Thu ta khi dễ vãn bối.
- Thạch Kinh Hi Bình.
Nghiêm Chương nhìn hắn nói:
- Sau khi so tài, nếu ngươi cảm thấy ngươi viết tốt hơn thì
ta sẽ đưa Thạch Kinh Hi Bình cho ngươi. Còn nếu ngươi thua thì cũng đừng trách
tối nay ta mang đi bảng hiệu của Tả phủ.
Ánh mắt Tả Thu lóe sáng, không tin tưởng lắm:
- Ngươi nói là bản gốc của Thạch Kinh Hi Bình? Thứ này quả
nhiên ở chỗ của ngươi.
Thạch Kinh Hi Bình chính là thứ sáng tạo ra bút pháp phi bạch,
tác phẩm tiêu biểu của Thái Ung thời Đông Hán, bản gốc có giá trị cất giữ và
nghiên cứu vô cùng lớn. Nếu hắn có thể đạt được nó thì là một chuyện may mắn,
còn về phần bảng hiệu của Tả phủ, hoàn toàn không có gì phải lo. Tuy trình độ
thư pháp của hắn không tính đại thành, nhưng cũng có thể dùng tiểu thành để
hình dung, sao lại có thể thua bởi một tên hậu sinh miệng còn hôi sữa?
Cho dù tên này luyện tập từ trong bụng mẹ thì cũng không thể
thắng được hắn.
- Thế nào, ngươi có dám so tài không?
Nghiêm Chương nhìn Tả Thu cười hỏi.
- Có gì mà không dám?
Tả Thu cười lớn một tiếng, nói.
- Khó được ngươi hào phóng một lần, sao ta có thể quét đi hứng
thú của Nghiêm huynh?
Dứt lời, Tả Thu dùng ngón tay dính rượu, trong chốc lát,
trên bàn lập tức xuất hiện bốn chữ lớn “Phúc Như Đông Hải”, nước chảy mây trôi,
liên tiếp không hề gián đoạn.
Dùng ngón tay dính rượu mà đã có thể viết được như vậy, người
thường dùng bút lông viết cũng kém rất xa, có thể thấy được trình độ thư pháp của
Tả Thu cao thâm như thế nào.
- Nhanh lên, đến lượt ngươi.
Nghiêm Chương hoàn toàn không xem Tả Thu viết chữ, trên mặt
hắn nở nụ cười “gian kế thành công”, trong lòng đã tính toán tối nay làm cách
nào lấy bảng hiệu Tả phủ đi, hắn vội vàng thúc giục Lý Dịch.
Tả Thu muốn Thạch Kinh Hi Bình của hắn? Nằm mơ đi, nếu đổi
thành Tả lão gia thì còn tạm được. Mà cho dù Tả lão gia có đích thân đến thì
Nghiêm Chương hắn cũng nắm chắc bảy phần thắng.
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Nghiêm Chương, trong lòng Tả
Thu trở nên hồi hộp, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác không ổn.
Nghiêm Chương không phải kẻ ngốc, Thạch Kinh Hi Bình với hắn
ta mà nói cũng là thứ cực kỳ trọng yếu, tại sao có thể dễ dàng mà đưa cho mình?
Chẳng lẽ, hắn thật nắm chắc phần thắng trong tay?
Tả Thu lại quay đầu nhìn về vị hậu sinh trẻ tuổi kia lần nữa,
lắc đầu, đè ép ý nghĩ không thực tế kia xuống.
- Không có hứng thú.
Lý Dịch thoáng nhìn chữ trên bàn sau đó lắc đầu từ chối.
Cái gì Thạch Kinh Hi Bình, cái gì bảng hiệu Tả gia, mấy thứ
này thì liên quan gì tới hắn? Vị Nghiêm thị lang này thật tính toán hay, coi hắn
là công cụ…hắn và lão này rất quen thuộc à?
Lấy bảng hiệu của nhà người ta, chẳng khác gì trước cho người
ta một cái tát, đây chính là thù lớn.
Biểu tình trên mặt Nghiêm Chương bỗng chốc trì trệ, hắn vội
vàng chộp lấy cánh tay Lý Dịch, nói:
- Coi như ta thiếu ngươi một nhân tình!
Lý Dịch thì nghĩ thầm, lần trước đoạt bảng hiệu cũng đã là
thiếu nhân tình rồi, hắn thì cũng không quan tâm mấy, nhưng rõ ràng là nhân
tình của vị Thị lang đại nhân này không đáng tiền chút nào.
Bất quá, Lý Dịch cũng không muốn bị Nghiêm Chương quấn lấy,
hắn tiện tay chấm chút rượu, nguệch ngoạc viết hai chữ xuống bàn sau đó chuẩn bị
rời khỏi chỗ thị phi này, để cho hai người bọn họ chậm rãi bàn luận.
- Ha ha, đây chính là người mà ngươi trông cậy vào sao?
Nhìn thấy chữ viết qua loa trên bàn, Tả Thu đầu tiên sửng sốt,
sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, vỗ vai Nghiêm Chương, nói:
- Nghiêm huynh, sáng mai ta sẽ cho người đi tới phủ lấy Thạch
Kinh Hi Bình.
Nghiêm Chương hoàn toàn không nghĩ tới Lý Dịch sẽ không nể mặt
mình như vậy, hắn nóng nảy, nắm chặt cánh tay Lý Dịch:
- Ngươi viết nghiêm túc đi, nếu thắng thì ngươi có thể yêu cầu
ta làm một chuyện, chỉ cần không quá phận là được…
- Dừng tay, Nghiêm tiểu nhị, ngươi muốn làm gì?
Ngay lúc Nghiêm Chương nắm lấy cánh tay của Lý Dịch lắc kịch
liệt, một giọng nói yêu kiều bỗng dưng từ nơi xa truyền tới.