- Uy lực của Thiên Phạt trên chiến trường, còn vượt xa khỏi
tưởng tượng của chúng ta.
Bất đồng quan điểm với Lý Dịch, công chúa điện hạ không quan
tâm sứ thần Tề Quốc siêu tốc chạy về, người ngàn dặm đưa tin chiến thắng về đến
hoàng thành, cũng vì vậy kiệt sức hôn mê, được thái y trị liệu sớm đã tỉnh lại,
miêu tả tường tận tình hình hai quân đối chiến.
Binh lực Tề Quốc cường thịnh, lại sát biên giới Cảnh Quốc, mấy
chục năm qua, mâu thuẫn không ngừng, binh sĩ Tề Quốc kiêu dũng thiện chiến, vũ
khí hoàn mỹ, trên chiến trường đều là lấy vô số mạng binh sĩ Cảnh Quốc đổi lấy
một mạng Tề binh, Tề Quốc cường đại, thật sâu khắc vào tâm lý người dân Cảnh Quốc.
Đây cũng là lý do sứ thần Tề Quốc thậm chí cả người dân nước
họ cũng có thể hung hăng càn quấy tại thủ đô Cảnh Quốc.
Nhưng chuyện lúc trước một đi không trở lại, Cảnh Quốc suy yếu
đã lâu, cũng rốt cục nhếch mi thở dài một lần.
Dưới Thiên Phạt, thành đều bị phá, trong vòng ba trượng,
không còn người sống, ngựa chiến mất khống chế, quân Tề chạy trối chết, hô to
Thiên Thần tha mạng, Đại tướng quân Hứa Định Viễn không chỉ đánh tan quân Tề, đồng
thời thừa thắng xông lên, mượn sức mạnh Thiên Phạt liên tiếp phá hai thành trì,
cho đến khi lương thảo không đủ, lúc này mới thu binh, phái trọng binh đóng giữ
biên cảnh, ít ngày nữa sẽ thắng trận trở về.
Trước khi tìm ra được biện pháp phá giải Thiên Phạt, Tề Quốc
nhất định sẽ lại không hành động thiếu suy nghĩ.
- Cũng không được quá ỷ lại vào Thiên Phạt, dù sao cái này
cũng chỉ là ngoại lực, cuối cùng vẫn cần dựa vào binh sĩ dũng mãnh cùng tướng
quân xuất sắc chỉ huy, nếu như đối phương cũng phát hiện bí mật Thiên Phạt,
tình huống sẽ chỉ càng hỏng bét.
Lý Dịch nhắc nhở.
Lý Minh Châu gật đầu, nhìn hắn hỏi:
- Lần này sở dĩ có thể đại thắng, công của ngươi rất lớn, muốn
ban thưởng cái gì?
- Nói quá lời, nói quá lời…nếu quả thật muốn thưởng, tùy tiện
phong một cái Quốc Công gì đó liền tốt, ban thưởng cũng không cần quá nhiều, vạn
lượng hoàng kim, ruộng tốt trăm ngàn mẫu…yêu cầu này không quá phận chứ?
Lần này giọng điệu Lý Dịch đặc biệt tăng thêm “Vạn lượng hoàng
kim”, miễn cho bọn hắn lại dùng 10 ngàn đồng tiền lừa gạt mình.
Mặc dù nói làm quan tương đối vất vả, mỗi ngày ngủ còn muộn
hơn so với chó, dậy sớm hơn cả gà, còn phải đấu trí đấu dũng đủ loại người mệt
gần chết, nhưng chỉ khi cầm bổng lộc không giống như quý tộc không cần kiếm tiền,
nhà lớn vợ xinh thiếp đẹp, không cần bản thân nỗ lực, quốc gia sẽ giúp ngươi thực
hiện, mỗi ngày chỉ cần nằm trong sân phơi nắng trêu đùa tiểu nha hoàn, trong
lúc rảnh rỗi đi thanh lâu nghe một chút từ khúc xem múa thoát y, muốn được
như vậy phải phấn đấu bao nhiêu lâu nữa?
Đương nhiên, sau khi cưới Như Nghi, mỹ thiếp phỏng chừng đừng
nghĩ, nàng hẳn sẽ không đáp ứng, coi như nàng đáp ứng, Liễu nhị tiểu thư cũng sẽ
không đáp ứng, một giấc ngủ dậy, đoán chừng hôm qua mới cưới mỹ thiếp, đã phải
đi giếng tìm người.
- Không quá phận?
Đôi tay công chúa điện hạ bắt chéo nhìn hắn, nói:
- Từ khi khai quốc đến nay, không công trạng không phong tước,
muốn có được một Tước vị cũng khó như lên trời, bây giờ quốc triều mới có được
mấy vị Quốc Công? Vạn lượng hoàng kim, mười vạn lượng bạch ngân, ngươi có biết
lần này xuất chinh hao phí bao nhiêu tiền bạc, thưởng ngươi nhiều hơn hai lần,
quốc khố sẽ trống không; còn trăm ngàn mẫu ruộng tốt, cơ đồ ruộng của Thân
Vương cũng không hơn vạn mẫu, ngươi cảm thấy ngươi có thể so sánh được với mười
Thân Vương?
Lý Dịch dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng, là nàng chủ động hỏi
mình muốn ban thưởng cái gì, nhìn dáng vẻ một cái đều không thỏa mãn được, còn
giả bộ hào phóng?
Mặc kệ bọn họ sẽ yêu thương ban thưởng thế nào, mình vẫn nên
xem Lý Hiên chơi diều.
Bây giờ, Lý Hiên càng lúc càng biết chơi, không biết từ đâu
tìm được vài vị đại sư cơ quan, tham gia nghiên cứu chế tạo tàu lượn, trải qua
mấy ngày đã cải tạo thành cái thứ mà chính Lý Dịch cũng có chút không hiểu.
- Quốc Công khẳng định không cần nghĩ, một Huyện úy nho nhỏ,
không có bất kỳ tước vị gì muốn một bước lên trời làm nhất phẩm Quốc Công là
không thể, một vạn lượng hoàng kim căn bản không cần nghĩ, phụ hoàng đáp ứng quần
thần cũng sẽ không đáp ứng, trăm ngàn mẫu ruộng tốt cũng là nằm mơ, nào có nhiều
ruộng tốt như vậy thưởng ngươi…
Lý Dịch liếc thẳng về phía công chúa điện hạ, không cho thì
không cho, cần phải trào phúng như thế sao?
- Nhưng mà công lao của người cũng không nhỏ, phụ hoàng thưởng
phạt phân minh, nhất định sẽ không bạc đãi ngươi…ngươi nghiêm túc một chút, đừng
nghĩ làm càn với hắn.
Thấy bộ dáng Lý Dịch không quan tâm, Lý Minh Châu nhíu mày
nói.
Lý Hiên tỏ vẻ mình nằm cũng trúng đạn, đi tới bất mãn nói.
- Cái gì kêu ta đang làm bậy, đây đang ta san sẽ với Hoàng
bá bá, muội ngẫm lại xem, nếu như bọn họ có thể bay cao hơn một chút, trên chiến
trường, không phải sẽ là thám tử tốt nhất? Đối phương có bao nhiêu binh mã
lương thảo, chia bao nhiêu đường quân, địa hình như thế nào, nơi nào có mai phục,
chẳng phải vừa nhìn thấy ngay?
Vì chứng minh chính mình không làm càn với hắn, Lý Dịch bổ
sung một câu:
- Ngươi ngẫm lại xem, nếu người chúng ta bay đến trên không
quân địch, mang theo tất cả Thiên Phạt ném xuống, hiệu quả sẽ là gì?
Lúc còn sống, máy bay nguyên thủy ném bom được Lý Hiên chế tạo
ra cũng có thể chờ mong một chút.
Chỉ cần nhắc đến chuyện có lợi cho quốc gia, công chúa điện
hạ lập tức nghiêm túc, nhìn mấy người hộ vệ kia đã có thể bay qua ngọn cây, như
đang suy nghĩ…
- Bệ hạ, sứ thần Tề Quốc tu dưỡng mấy ngày tại Hồng Lư Tự,
sau khi dâng lên tấu sớ, đã chuẩn bị rời kinh.
Cảnh Đế cũng không nghe thấy lời của Thường Đức, vuốt vuốt
cổ bình gốm trong tay, nói:
- Không được tận mắt thấy tập thể tướng sĩ Cảnh Quốc đánh
tan quân Tề, thật sự tiếc nuối!
- Trận chiến này không thể bỏ qua công lao của Hứa ái khanh,
gia phong phụ quốc đại tướng quân, lúc đại quân trở về, trẫm sẽ tự mình ra
nghênh đón, khao thưởng tam quân!
Nét mặt Thường Đức vẫn luôn không cảm xúc lại lộ ra nụ cười
hiếm thấy, thắng một trận này có ý nghĩa rất trọng đại đối với Cảnh Quốc, tâm
nguyện bệ hạ chính là lúc còn sống sẽ giúp cho Cảnh Quốc cường đại, không thể để
nước khác ức hiếp, bây giờ rốt cục cũng đi được một bước trọng yếu nhất.
Chỉ trận chiến này, uy tín bệ hạ tăng lên rất nhiều, có thể
ngăn chặn miệng vô số người trong triều.
- Hôm nay, Nghiêm ái khanh biểu tấu, từ khi móng ngựa sắt xuất
hiện, giúp cho chi phí vương triều ta lập tức giảm bớt sáu thành; Hình Bộ cũng
dâng lên công văn, mong muốn phổ biến rộng rãi chi pháp tra tấn huyện An Khê, nếu
pháp này có thể phổ biến tất cả huyện châu liền có thể giảm được rất nhiều phạm
nhân; thái y viện ký một lá thư, tranh công vì huyện úy An Khê Lý Dịch, thuật
chữa tim phổi, thuật khâu lại vết thương, công tại thiên thu, có thể cứu vô
số tính mạng người bệnh, trên chiến trường càng có tác dụng lớn; đánh với Tề
Quốc một trận, nếu không có “Thiên Phạt” của hắn, sợ rằng chúng ta vẫn tiếp tục
thua, càng không nói đến đoạt thành mở đất.
Cảnh Đế tự lẩm bẩm từng văn kiện, đối với những việc nửa năm
qua Lý Dịch làm thuộc như lòng bàn tay.
- Trẫm nhìn ra, hắn là kỳ binh, nếu bàn về trị quốc, rất nhiều
người trong triều đều giỏi hơn hắn, nhưng việc hắn có thể làm lại không người
nào có thể thay thế.
Nụ cười trên mặt lão Thường Đức càng sâu, tiếp lời.
- Hôm nay đại thọ sáu mươi lão phu nhân Lý gia, tiểu tử lười
nhác kia ước gì rời càng xa kinh càng tốt, phải cẩn thận hắn chạy mất.
Cảnh Đế cười cười, nói:
- Ngược lại Trẫm cảm thấy chuyến đi lần kia đến Khánh An phủ
là may mắn, nếu không nhờ vậy nào có thu hoạch lớn như thế.
- Phụ hoàng, phụ hoàng.
Một âm thanh thanh thúy bỗng nhiên vang lên ngoài cửa điện,
một thân ảnh cười khúc khích chạy vào, đằng sau hai vị hộ vệ đuổi vào trong điện,
sắc mặt sợ hãi, đang muốn quỳ xuống thỉnh tội, Cảnh Đế phất phất tay, nói:
- Được, các ngươi lui xuống đi.
Sau đó, quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương mặc cung trang,
hỏi:
- Thọ Ninh, hôm nay làm sao rảnh đến nơi đây của phụ hoàng?