Mùa đông tại phủ thế tử lại có rau tươi để ăn, tuy hơi héo
không quá tươi nhưng đã rất không tệ.
Quả nhiên vẫn là lớn lên trong triều đình tốt hơn, khí trời
này, rau xanh tươi tốt càng trân quý hơn vàng.
Bốn người vây quanh nồi lẩu, cảnh tượng cũng không có gì xa
lạ, lúc ở Khánh An, hai người con cháu hoàng gia kia không ít lần đến ăn chực
nhà hắn, lần này cuối cùng có thể đòi trở về.
Nhiều thêm một vị tiểu công chúa, không hề nhắc đến việc hồi
cung, cẩn thận từng li từng tí thổi nguội miếng thịt vừa mới gắp ra, sau khi
cho thấm vào gia liệu bí truyền, lúc này mới không vội không chậm bỏ vào trong
miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ thỏa mãn.
- Ngươi như thế nào lại đến Kinh Thành?
Lý Minh Châu hỏi.
- Có một số việc muốn làm, qua mấy ngày nữa sẽ đi.
Lý Dịch dùng đôi đũa gắp một số thức ăn chín đặt trong chén,
hững hờ trả lời.
Vấn đề này Lý Hiên đã hỏi một lần, giải thích có chút phức tạp,
giải thích với nàng, thôi thì ăn xong sớm một tý về nhà mới phải.
Lý Minh Châu lại nói.
- Thiên phạt đã được dùng trong quân đội, uy lực đến cùng
như thế nào, qua mấy ngày sẽ có tin tức.
Lý Dịch không có chút hứng thú đối với Thiên Phạt gì đó,
trong lòng có chút phiền muộn, Công chúa của một nước, cả ngày chỉ chú ý những
chuyện chém chém giết giết, huống hồ nàng đã từng chứng kiến qua uy lực của
vật kia, không thể nghi ngờ, Cảnh Quốc dùng hoả dược đối phó với quốc gia nào,
quốc gia đó liền xui xẻo.
- Thiên Phạt gì?
Lý Dịch không có hứng thú, Lý Hiên lại cảm thấy hứng thú, vểnh
tai lên, vẻ mặt bát quái hỏi.
- Chờ thêm mấy ngày nữa ngươi sẽ biết.
Lý Dịch giành miếng thịt chín kỹ cuối cùng trong nồi, nhìn
tiểu cô nương bị chọc giận đối diện.
Chuyện Thiên Phạt, không giấu được, nhiều nhất nửa tháng nữa,
một khi Cảnh Quốc đại thắng, quân đội thắng trận trở về, cái lợi khí công thành
phá địch tối cao này sẽ được mọi người biết đến:
- Một khi “Thiên Phạt” lập được đại công, phụ hoàng nhất định
sẽ trọng thưởng cho ngươi thật nhiều.
Lý Minh Châu tiếp tục nói.
- Cái gì?
Lý Dịch dừng động tác trên tay, mãnh liệt ngẩng đầu nhìn
nàng, hỏi.
- Tại sao lại thưởng cho ta?
Sau khi hắn ý thức được điều gì, bi phẫn chỉ nàng, quát.
- Cô không giữ lời hứa!
- Không phải ta.
Lý Minh Châu lắc đầu, nói.
- Ta sau đó mới biết, có điều Phụ hoàng vẫn luôn phái người
đi tìm ngươi, ngươi cần phải hiểu rõ, phụ hoàng coi trọng ngươi cỡ nào.
Tâm tình Lý Dịch lập tức rơi xuống vực sâu, vốn cho rằng lão
hoàng Đế trăm công nghìn việc đã sớm không còn nhớ rõ hắn là ai, nhưng có thứ
hoả dược này, xem như hắn có giả ngốc cũng sẽ không bỏ qua.
Xem ra vẫn không thể đánh giá thấp kẻ đứng đầu quốc gia, có
trời mới biết hắn có an bài kiểu gián điệp bên người mình hay không, sau này
làm việc vẫn phải cẩn thận mới được.
Khiến cho người ta buồn bực nhất là, bản thân đoán không ra
hắn đang suy nghĩ cái gì, cứ mặc kệ mình làm một Huyện úy nho nhỏ tại huyện An
Khê không được à.
Chuyện đã không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, binh đến tướng
chắn, nước lên đất ngăn, hiện tại cần làm là nhét đầy bao tử.
- Hừ, phụ hoàng còn lâu mới thưởng cho hắn!
Tiểu cô nương kia hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên còn đang để
trong lòng việc bị cướp miếng thịt vừa rồi.
- Thiên phạt đến cùng là cái gì?
Lý Hiên không hiểu nhìn hai người, trong lòng giống như có
trăm con kiến đang bò.
- Đừng hỏi nhiều.
Lý Dịch liếc hắn một cái, nói.
- Tới lúc đó, ngươi tự nhiên sẽ biết.
Nhìn thấy Lý Dịch cùng Minh Châu đều giữ im lặng, Lý Hiên
không hiểu gật đầu, không hỏi nữa.
Hiển nhiên tay nghề đầu bếp phủ thế tử kém xa vạn dặm so với
Liễu Như Ý, miếng thịt không có mỏng, để trong nồi thật lâu mới chín, mà lúc Lý
Dịch cùng tiểu cô nương kia giành thịt, Lý gia, bên trong thính đường rộng rãi,
lão phu nhân nhăn mày nhìn Lý Minh Trạch vừa mới hạ triều trở về.
- Chẳng lẽ Trần gia phải đuổi tận giết tuyệt chúng ta?
- Việc nhỏ cũng bẩm báo, đều là chút tin đồn thất thiệt sự,
không cần lo lắng, nhưng tất cả người buộc tội đều có quan hệ với Trần gia, chắn
chắc do phủ Quốc Công sai sử.
Lý Minh Trạch như suy nghĩ ra điều gì. nói:
- Đã nhiều năm qua, tuy hai nhà Trần - Lý mâu thuẫn không ngừng,
nhưng chưa bao giờ đưa chuyện này lên triều, tại sao?
Lời Lý Minh Trạch nói được một nửa đã bị Phương thị cắt
ngang.
- Còn có thể vì cái gì, hai mươi năm trước chúng ta khiến Trần
gia mất hết mặt mũi, hai ngày trước đánh tiểu công tử Trần gia, lại bảo vệ người
nhà họ Hà, đổi lại bất luận kẻ nào cũng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Phương thị giận dữ nói tiếp.
- Lúc ấy ta cũng đã nói, đừng đi nhúng tay sự việc Hà gia,
các người không nghe, hiện tại tốt rồi, Trần gia bắt đầu ra tay, chúng ta lấy
cái gì đấu với bọn hắn?
Lão phu nhân không nói một lời, tuy lời Phương thị hơi khó
nghe nhưng nói đúng vấn đề.
Trên mặt Lý Minh Trạch cũng không biểu lộ chút khẩn trương,
quan viên nào chưa từng trải qua việc bị vạch tội, hành động của Trần gia rất
nhỏ, không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng đối với hắn, giờ phút này mới nhớ tới
một việc, nói:
- Tam tiểu thư Trần gia bị bệnh nặng, sau khi hạ triều, bệ hạ
đặc biệt cử ngự y đi qua, chẳng lẽ bởi vì chuyện này...
- Oan nghiệt!
Trong đầu Lão phu nhân hiện lên một thiếu nữ xinh đẹp đang
tươi cười, thở dài một hơi não nề, chống quải trượng đi ra ngoài.
--
--
- Tâm bệnh cần tâm dược, Tam tiểu thư có tâm bệnh, thuốc và
châm cứu đều không thể trị, lão phu chỉ có thể giúp nàng viết ra đơn thuốc dưỡng
tâm an thần, Trần đại nhân cần nhớ kỹ, chớ để Tam tiểu thư bị kích thích.
Thái y lệnh Lưu Tế Dân từ trong phòng đi ra, ôm quyền nói với
trung niên đợi ở ngoài cửa.
- Cám ơn Lưu thái y.
Trần Khánh chắp tay cảm ơn.
- Trần đại nhân khách khí.
Tiễn Lưu thái y, Trần Khánh đứng trước cửa phòng muội muội,
nghĩ đến dáng vẻ tiều tụy của nàng, thở dài, cuối cùng vẫn không có đẩy cửa đi
vào.
- Đại ca, Lưu thái y nói thế nào?
Trần Trùng đi tới, lo lắng hỏi.
Trần Khánh lắc đầu.
Trần Trùng nắm chặt quyền, cắn răng nói.
- Tên Lý Minh Hàn chết quá sớm, nếu hắn vẫn còn, ta nhất định
sẽ để hắn nếm thử tư vị sống không bằng chết.
Trần Khánh biết từ nhỏ đệ đệ yêu thương tam muội nhất, liếc
hắn một cái, nói.
- Chuyện vạch tội Lý Minh Trạch, đều do đệ sắp xếp?
Trần Trùng không trả lời.
Trần Khánh thở dài, nói.
- Đường đường là Lại Bộ Tả Thị Lang, mấy lần vạch tội đều
không có tác dụng gì, trên triều đình, người có quan hệ tốt với Lý gia không
ít, ngươi muốn làm chuyện đó, không có dễ dàng.
- Chẳng lẽ không thể báo thù cho tam muội?
Trong mắt Trần Trùng hiện ra tơ máu, cắn răng nói.