Một thế giới khác, có một quốc gia gọi Đại Minh, có người có
giấc mộng bay lên trời, tên Vạn Hộ.
Hắn buộc hỏa tiễn vào ghế, muốn bay lên mặt trăng hoàn thành
lần đầu tiếp xúc thân mật cùng Hằng Nga -- kết quả đương nhiên thất bại, vì vậy
mà vứt bỏ mạng nhỏ.
IQ của Lý Hiên hiển nhiên cao hơn Vạn Hộ nhiều, từ trước đến
giờ không đặt mình vào nguy hiểm, chỉ một lòng muốn đưa hộ vệ của mình bay lên
trời cao.
Bất quá, dựa vào tri thức của hắn, muốn thực hiện cái lý tưởng
này, độ khó khăn không thua gì cấp Địa Ngục, thời gian cả một đời cũng không đủ.
Lý Dịch có thể giúp hắn làm, chỉ dẫn hắn đi đúng đường, giúp
hắn không đi đường vòng tốn thời gian.
Hắn phác họa trên giấy vẽ, là tàu lượn thô sơ nguyên thủy nhất,
đơn giản đến không hề có động cơ điều khiển, cho dù kiểu này, dù Lý Hiên muốn
chế tạo ra nó, sẽ tốn không ít thời gian.
Chọn sáu tên hộ vệ, sau khi phân phó bọn họ theo Lý Dịch,
Lý Hiên cầm lấy bản vẽ tinh tế nghiên cứu, lúc này tốt nhất đừng đi quấy rầy hắn,
Lý Dịch cũng không cáo biệt, vô thanh vô tức mang theo hai đứa bé rời đi.
Đi qua một chỗ hành lang, đụng vào mấy bóng người đang đi tới.
- Gặp qua thế tử phi!
Mấy tên hộ vệ sau lưng vội vàng hành lễ.
Lý Dịch ngẩng đầu, đối diện là một vị nữ tử thanh tú xa lạ.
Tính ra, đây là hắn lần đầu tiên hắn nhìn thấy thê tử Lý
Hiên, hôm qua trên Hàn Sơn Tự, bởi vì nàng mang theo mạn che nên không thấy rõ
khuôn mặt.
Lúc Lý Hiên còn ở Khánh An phủ, đã từng nói hắn có một vị
thê tử quốc sắc thiên hương chưa bước qua cửa lớn, là mỹ nhân đẹp nhất thế
gian, hôm nay gặp mặt, mới biết không phải lời đồn bậy bạ.
Cô gái trẻ tuổi đối diện không chỉ có dung mạo xuất chúng,
còn cảm thấy lộ ra một cỗ quý khí thường nhân không có, khí chất thiên kim tiểu
thư đại gia tộc hiện ra không nghi ngờ.
Chỉ tiếc, Lý Hiên ở mặt này chưa thông suốt, một bản vẽ tàu
lượn có sức hấp dẫn vượt xa so với một tuyệt thế mỹ nữ trước mặt rồi.
- Gặp qua thế tử phi.
Đối phương cùng hắn vẫn là người của thế giới hai, Lý Dịch
chắp tay chào một câu, sau khi thấy đối phương khẽ gật đầu, liền nhanh chân đi
thẳng về phía trước.
Ánh mắt nữ tử nhìn chằm chằm phương hướng Lý Dịch rời đi, ôn
nhu nói/
- Yên Chi, ngươi biết vị công tử vừa rồi không?
- Hồi thế tử phi, đó là Lý Dịch Lý công tử, là bằng hữu của
thế tử tại Khánh An phủ.
Một thiếu nữ bên cạnh trả lời.
Nàng vốn là thị nữ thiếp thân của Ninh Vương Phi, lần này
Vương gia cùng Vương Phi về Khánh An phủ cũng không mang theo nàng, bây giờ, tất
cả nội vụ phủ Thái tử đều do nàng tự mình quản lý.
- Há, hắn chính là Lý Dịch?
Nữ tử lần nữa liếc mắt về hướng đồi cỏ, mí mắt hơi rủ xuống,
từ trước đến nay phu quân ưa thích nghiên cứu những thứ kỳ lạ, không kết giao
cùng người khác, chỉ nhốt mình trong đó, như bất cứ kẻ nào đều không thể dung
nhập vào trong thế giới của hắn -- trừ vị trẻ tuổi vừa rồi.
Hai người nói thật không nhiều, nhưng nàng nghe được cái tên
này, không chỉ một lần.
Có thể khoác vai phu quân, trên đời này, hẳn cũng chỉ một
người.
Ngược lại thật hiếu kỳ, rốt cuộc dạng người gì…hoặc nói,
phu quân đến cùng là người như thế nào?
--
--
Lý Dịch rất nhanh đã quăng chuyện thế tử phi xinh đẹp của Lý
Hiên ra sau ót, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm.
Như trước phải đưa dì nhỏ và bà ngoại vào trong khách sạn,
lão nhân gia giống như bị bệnh, phải mời một đại phu đáng tin cậy, suy nghĩ một
lúc, có cần phải đặt mua một số đồ dùng sinh hoạt thiết yếu hay không, cũng
không biết trong khách điếm có thể cung cấp hay không...
Đương nhiên, quan trọng nhất là, hắn rốt cuộc nên giải thích
chuyện mẫu thân đã qua đời như thế nào với lão nhân gia, hy vọng trong lòng hai
mươi năm, lại biết được nữ nhi sớm đã rời đi trước mình mười mấy năm.
Chuyện buồn nhất là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, càng buồn
là người tóc bạc còn chưa bạc hết đã phải đưa tiễn người tóc đen.
Lão phu nhân đã cực kỳ đáng thương, lại gặp phải một lần đả
kích kiểu này, có thể chịu đựng được hay không còn là vấn đề.
Sự thật không giấu được, Lý Dịch suy nghĩ cũng không tìm được
biện pháp tốt, một lần nữa đi trở về con hẻm lớn, nghe được bên trong truyền đến
một trận âm thanh ồn ào.
Bước nhanh vào, nhìn thấy mấy nam tử xa lạ nằm ở cửa nhà,
không ngừng kêu thảm, hộ vệ Lý gia lạnh lùng đứng một bên nhìn, còn có không ít
người vây xem đằng xa.
- Có chuyện gì?
Lý Dịch đi tới hỏi.
Một gã hộ vệ đi tới đáp.
- Sau khi thiếu gia rời khỏi không lâu, những người này xuất
hiện muốn ngăn cản chúng ta, sau đó chúng ta cùng bọn hắn động thủ, kết quả biến
thành dạng này.
Rất hiển nhiên, tuy hộ vệ Lý gia không phải trăm dặm, ngàn dặm
chọn một, nhưng đối phó với mấy tên lưu manh trên đường vẫn không có vấn đề.
Lý Dịch cũng không hỏi bọn họ do ai sai sử.
Vừa rồi, Lý Hiên nói cho hắn biết, chiều hôm qua, Trần gia
phái người đi bồi tội với phủ thế tử, kết quả còn chưa đi vào được cửa phủ thế
tử, hiện tại chính ốc còn không mang nổi mình ốc, những người này hẳn là được
an bài trước đó.
- Chúng ta đang đi đâu?
Lão phu nhân đã tỉnh lại, bị mẫu thân Đoan Ngọ nâng ra, thì
thào hỏi.
- Là Ngọc Nương đến đón chúng ta à, Ngọc Nương ở nơi nào,
sao nó không xuất hiện?
Lúc bị hộ vệ Lý gia đỡ lên kiệu ngồi, nếp nhăn trên mặt lão
phu nhân giãn ra.
Lão phu nhân còn có một đứa con trai, chính là cữu cữu của
Lý Dịch, đi làm bên ngoài, đi sớm về trễ, Lý Dịch để một gã hộ vệ Lý gia ở chỗ
này chờ, đợi đến sau khi hắn trở về, trực tiếp dẫn hắn đi khách điếm.
Sau khi trở lại khách điếm, Lý Dịch để cho Lý bá cùng hộ vệ
Lý gia về trước, nơi này có nhiều người của phủ thế tử, sẽ không xảy ra vấn đề.
Trong phòng, Đoan Ngọ đang cẩn thận đút những mỹ thực Bàn ca
ca cho nàng vào miệng lão phu nhân, Lý Dịch đứng trong sân, từ xa nhìn thấy một
màn hòa hợp trong phòng, rốt cục ý thức được, trên thế giới này, mình lại
nhiều thêm mấy thân nhân.
Phụ nhân gọi Hà Tú đi ra, đi đến bên người Lý Dịch, ngẩng đầu
nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Hài tử, con nói cho…nói cho di biết, mẹ con, tỷ ấy...
Lý Dịch thở dài một hơi, nhỏ giọng nói.
- Mẹ con đã qua đời hơn mười năm trước.
Thân thể phụ nhân chấn động, cho dù đã sớm đoán được sự thật,
sắc mặt vẫn không khỏi tái đi, nước mắt trong nháy mắt lăn xuống.
- Chuyện này...
- Yên tâm, ta sẽ không nói cho nương.
Phụ nhân chà chà khóe mắt, nói.
- Sau khi tỷ tỷ đi, nương khóc đến nỗi mù lòa, hai mươi năm qua,
ngày ngày mong ngóng nàng có thể trở về…cứ gạt nàng như vậy đi.
Lý Dịch lần nữa thở dài, cho đến bây giờ đều cho rằng khóc đến
mù mắt chẳng qua là biểu đạt khoa trương bên trong các tác phẩm văn học, đến
bây giờ mới hiểu, kiến thức của mình quá hạn hẹp.
- Dịch nhi, Dịch nhi, cháu ngoại ta đâu?
Trong phòng truyền đến âm thanh của lão phu nhân, Lý Dịch bước
nhanh đi vào.