Nàng liếc mắt nhìn một cái bình trong góc tường, dưới bình ấy
chôn số bạc hôm qua vị công tử kia cho. Dùng tiền kia mua thuốc cho nương, còn
dư hơn chín lượng, dùng tiết kiệm một chút cũng đủ để cả nhà dùng trong mấy
năm, ngàn vạn lần không thể để những người kia tìm ra.
Hai vị công tử nọ đều là người tốt, người tốt nên được đền
đáp. Nàng yên lặng cầu nguyện trong lòng, bọn họ tuyệt đối đừng xảy ra chuyện
gì.
Lão phụ yên lặng uống cạn thuốc, phụ nhân cầm chén thuốc
lên, còn chưa buông xuống thì ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng gọi thanh
thúy.
- Nương, con về rồi.
Nghe thấy giọng nói của nữ hài tử, phụ nhân nở nụ cười mỉm
trên khóe miệng, đợi ngày mai ra ngoài mua vài thước vải hoa là có thể làm một
bộ quần áo mới cho Đoan Ngọ, bé con đã muốn có một cái váy xinh đẹp rất lâu.
Tiểu nữ hài vui sướng tung tăng nhảy vào trong phòng, bỏ một
thứ màu trắng đang cầm trong tay vào miệng phụ nhân, vui vẻ hỏi:
- Nương, ngọt không?
Còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên có mấy bóng người đến gần
cửa, phụ nhân biến sắc, vội vàng bảo hộ tiểu nữ hài ra sau người, lẽ nào những
kẻ kia lại tới nữa?
Đập vào mi mắt là một khuôn mặt già cỗi, phụ nhân nao nao, vẻ
cảnh giác trên mặt mất đi. Mấy năm gần đây, mỗi khi bọn họ gặp phải vấn đề
không giải quyết được thì lão nhân này sẽ xuất hiện, tuy chưa bao giờ trao đổi
với lão, nhưng trong lòng cũng đã đoán ra được lai lịch của lão.
Mà khi một gương mặt quen thuộc khác xuất hiện trước mắt
nàng, phụ nhân lập tức đứng lên.
- Có phải có ai đến không?
Lão phụ nhân không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được
trong nhà có người ngoài, lên tiếng hỏi.
Xem ra không phải những kẻ ác nhân thường đến, nhi tử đi làm
công cả ban ngày đến tối mới về, trong lòng lão phụ nhân càng thấy kỳ quái. Đã
bao nhiêu năm rồi, cái nhà này không có người ngoài tới?
Sau khi Lý Dịch vào nhà thì quan sát xung quanh một chút.
Căn nhà chỉ có bốn bức tường, trừ một bếp lò, một giường thì không còn vật dùng
nào khác, thật sự chỉ còn lại bốn mặt tường, chiếc giường nhỏ duy nhất ấy thì
chen chúc trong góc, trên đó có một lão phụ nhân tóc hoa râm đang ngồi. Bên
trong còn có một cái buồng thấp bé dùng rèm vải ngăn cách, thông qua khe hở
cũng có thể thấy được một chút hình dáng, không gian không lớn, sợ rằng cũng chỉ
đủ chỗ để đặt một cái giường.
- Ân công....
Phụ nhân vội vàng đi tới, xoa xoa tay, trông có vẻ cực kì bức
rức.
Nếu không nhờ vị công tử trước mắt, nàng căn bản không có tiền
mua thuốc cho nương. Mười lượng bạc ấy, xem như tiền cứu mạng bọn họ cũng không
đủ.
- Tiểu di.
Lý Dịch nhìn phụ nhân nói.
Phụ nhân đang định mở miệng nói gì đó, bỗng nhiên thấy quý
công tử trẻ tuổi ấy nói một câu, giật cả mình, miệng há mở một nửa, vẻ mặt mờ
mịt.
- Thiếp Hà gia.
Lão giả họ Lý tiến lên một bước, nhìn phụ nhân nói.
- Đây là con của tỷ tỷ ngươi.
- Ngọc Nương, có phải Ngọc Nương đã về không, Ngọc Nương
đâu?
Phụ nhân còn chưa có kịp phản ứng thì chợt có một giọng nói
lo lắng truyền đến từ bên trong. Lão phụ nhân nọ sốt ruột muốn xuống giường, bởi
vì không nhìn thấy mà dưới chân đạp hụt, lăn xuống, nhưng lão không chút nào để
ý, giãy dụa muốn bò ra phía cửa.
- Nương!
Phụ nhân kinh hô một tiếng, vội vàng chạy tới dìu lão phu
nhân đứng lên.
Lão phu nhân kinh ngạc nhìn sang cửa, hai hàng nước mắt lăn
xuống từ trong ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm:
- Ngọc Nương của ta, Ngọc Nương của ta đâu?
Tiểu cô nương ngây ngốc đứng sững ra tại chỗ, không biết
đang xảy ra chuyện gì, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của nãi nãi, khuôn mặt
nhỏ tái nhợt, không biết làm sao.
- Bà ngoại đừng nóng vội, nương con không ở kinh thành, lần
này con đến để đón mọi người trở về.
Lý Dịch không biết nếu nói cho lão phu nhân biết Ngọc Nương
trong miệng lão đã tạ thế hơn mười năm trước, không biết lão có bị đả kích chết
đứng luôn không, lúc này chỉ đành mở lời an ủi.
Về phần chân tướng, vẫn nên từ từ rồi nói cho bà ấy sau.
Mà khi nhìn thấy bọn họ ở trong một nơi thế này mấy năm liền,
Lý Dịch cũng có thể đoán ra được cuộc sống khổ cực đến thế nào, đương nhiên hắn
không thể bỏ mặc, ngay vừa rồi, Lý Dịch đã có tâm tư muốn đón họ về Khánh An phủ.
Dù mấy kẻ nhà giàu tại kinh thành dài tay đến đâu cũng không
duỗi ra xa đến Khánh An phủ.
- Con là con của Ngọc Nương?
Như nghĩ đến điều gì, lão phu nhân tạm thời quên đi chuyện
Ngọc Nương, nắm lấy tay Lý Dịch, một bàn tay thô ráp đầy vết chai không ngừng
vuốt ve mặt hắn, lẩm bẩm.
- Con của Ngọc Nương, cháu ngoại của ta, thật thanh tú quá,
giống Ngọc Nương....
Lão phụ nhân nói một hồi, giọng dần dần nhỏ lại, nghiêng đầu,
phát ra tiếng ngáy khe khẽ.
Vui buồn chớp nhoáng sẽ gây hao tổn tinh thần, Lý Dịch vội
vàng đỡ lão phu nhân lên giường, để lão nằm ngang. Sau khi đắp kín chăn thì
quay đầu lại, Lý Dịch nhìn phụ nhân kia, cũng chính là tiểu di của hắn, người
đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình.
Thật ra khi biết tiểu cô nương tên Hà Đoan Ngọ, Lý Dịch đã
hiểu rõ cảm giác quen thuộc thân thiết đối với tiểu cô nương từ đâu. Bởi vì
trong cơ thể hai người có một nửa dòng máu Hà gia. Mà sở dĩ hắn thấy cái sạp nhỏ
kia quen mắt, cũng vì từng vào ăn khi còn bé.
- Tú di, người thu dọn một chút, hôm nay chúng ta rời khỏi
đây.
Theo miệng Lý bá, Lý Dịch biết được nữ nhi nhỏ nhất Hà gia
tên Hà Tú, hắn quay đầu nói với phụ nhân.
- Được....
Khi nghe thấy giọng điệu chắc chắn không do dự của Lý Dịch,
phụ nhân há hốc mồm, cuối cùng vẫn thốt ra một chữ. Thấy tiểu cô nương chỉ
ngây ngốc đứng sững ra, Lý Dịch đi qua xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, phụ nhân
cũng đi theo, nhìn tiểu cô nương nói:
- Đoan Ngọ, đây là ca ca.
Tiểu nữ hài máy móc gật đầu, ngẩng đầu nhìn Lý Dịch, dùng giọng
nói bé như muỗi nói một câu.
- Ca ca.
Cái đầu nhỏ bé còn chưa rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng
nó lại biết, một tiếng “Ca ca” này không giống với tiếng lặng lẽ thầm gọi huynh
ấy trước đó.