Tiểu nữ hài gầy còm ngồi trên một tảng đá lớn ngoài cửa ngõ,
nhìn qua nhìn lại người đi đường rồi đưa tay móc trong ngực ra một cái hầu bao
nhỏ, sau khi mở ra thì mùi thơm lan tỏa.
Trong hầu bao chỉ còn lại một nửa mứt hoa quả, nữ hài tử xé
một miếng mứt nhỏ lại bọc lại hầu bao kỹ càn, cẩn thận thả lại trong ngực.
Ngậm một miếng mức trong miệng, nữ hài trân trọng không nỡ
nuốt xuống, cho đến khi vị ngọt tan đi hết mới nuốt xuống, rồi tiếp tục móc ra
hầu bao trong ngực, lặp lại động tác vừa rồi.
Thứ cuối cùng nương để lại cho nàng chỉ có nửa túi mứt hoa
quả, nàng chỉ dám dùng phương thức như vậy ăn cả ngày.
Trong trí nhớ của nàng, mùi hương này chỉ có ở lối vào cửa
hàng “Thập Lý Hương”, hơn nữa cần phải tránh để tiểu nhị trong đó phát hiện, nếu
không sẽ bị họ đuổi đi còn bị mắng là đồ ăn mày.
Nàng không phải ăn mày.
Mặc dù nàng không có quần áo đẹp để mặc, nhưng y phục trên
người luôn được giặc sạch sẽ, còn sạch sẽ hơn những hài tử nàng gặp. Dù vậy,
khách nhân bên trong quán mì luôn không thích mấy nha đầu bẩn thỉu.
Nàng không thích tiểu nhị của “Thập Lý Hương”, bọn họ luôn gọi
nàng là “đồ ăn mày” nhưng nàng lại thích ca ca ngày hôm qua.
Bởi vì ca ca mời nàng ăn rất nhiều món ngon, lần sau lại gặp
ca ca, nàng nhất định sẽ mời ca ca ăn mì, không lấy tiền luôn.
Bà ngoại bệnh, nương hôm nay không mở quầy bán hàng, cho nên
hôm nay nàng không thể gặp được ca ca kia rồi.
Tiểu cô nương có chút thất vọng, cho tới bây giờ chẳng có ai
khen tên nàng nghe êm tai ngoại trừ nương và cửu cửu, tất cả mọi người đều nhìn
nàng bằng ánh mắt kì quái, ngay cả phụ thân cũng không ngoại lệ…từ lúc phụ thân
đưa nương và nàng về nhà ngoại cho đến giờ, nàng còn chưa gặp lại người.
- Hà Đoan Ngọ, đồ ăn mày, có mẹ sinh ra, không có cha dạy.
Một đám trẻ con từ đằng xa chạy tới, ngồi lên tảng đá phía
trên tiểu cô nương, cười toe toét nói.
Tiểu cô nương không nhìn tới bọn trẻ, ngồi xuống vỗ vỗ bụi
dính trên người, quay đầu đi vào trong ngỏ.
Nhưng đám trẻ kia không muốn cho nàng đi như thế, đuổi theo,
sau khi bắt kịp thì bọn chúng lại vây quanh người nàng không cho nàng đi, nàng
muốn thoát ra khỏi vòng vây lại bị một tên cường ngạnh đẩy bả vai một cái ngã
ngồi xuống đất cười hì hì:
- Ha ha ha, Hà Đoan Ngọ, sao hôm nay ngươi lại không đi lau
bàn?
- Hắc hắc, Hà Đoan Ngọ, hôm nay ta nhìn thấy cha ngươi trên
đường đấy!
Bọn nhỏ lớn thì mười tuổi, nhỏ thì có bộ dáng năm sáu tuổi,
ngươi một câu ta một câu.
Tiểu cô nương từ dưới đất bò dậy, cắn răng mím môi muốn lao
ra khỏi đám nhóc lại bị bọn chúng ăn hiếp.
…
…
- Những năm nay, Hà gia cũng không tốt.
Một lão họ Lý thở dài một hơi, nói.
- Năm đó thiếu gia và Hà cô nương rời khỏi Kinh Thành, ném hết
mặt mũi của Trần Quốc Công phủ, Lý gia cũng theo đó mà ngày càng suy sụp, nhưng
dù gì Lý gia ta cũng có căn cơ ở Kinh Thành, họ muốn làm gì cũng có phần kiên kỵ,
nhưng Hà gia lại khác.
- Phụ thân Hà cô nương vốn bệnh nặng, mấy ngày sau liền quy
tiên, con trai trưởng Hà gia đã đính hôn lại bị Trần Quốc Công phủ gây áp lực,
đối phương rất nhanh đã đến cửa từ hôn, còn lại một cô nương cũng phải trì hoãn
nhiều năm mới có thể gả đi, chỉ qua hai năm liền bị nhà chồng trả về, sợ cũng
do Trần Quốc Công phủ gây ra.
Lão giả thở dài một hơi, nói tiếp.
- Cũng may Hà gia chỉ là một nhà bình dân, Quốc Công phủ
cũng sợ mất mặt nên cũng không dùng đến thủ đoạn bỉ ổi, Lý gia không thể công
khai giúp đỡ, chỉ dám phụ trợ trong tối, thiếu gia đi rồi cũng tốt, chuyện của
Hà cô nương cũng phải cho Hà gia biết.
Dòng người lui tới, lão giả họ Lý kể Lý Dịch nghe những chuyện
này.
Lý Dịch còn có thể nhớ kỹ ban đêm trời đỗ tuyết lớn, khuôn mặt
nam nhân kia như ẩn như hiện lại không thấy rõ mặt.
Mà đạo nhân ảnh kia lại là người thân nhất của hắn trên thế
giới này.
Vô luận Lý gia hay Hà gia, trong lòng hắn cũng chẳng khác gì
nhau, trên người hắn chảy dòng máu của họ, một loại cảm giác thân thiết, điểm
này, hắn không cảm giác được trên người Như Nghi.
- A, trước kia nơi này có một quán mì, hôm nay thế nào lại
không có?
Tiểu mập mạp đi đến góc đường kinh ngạc nói, trong giọng nói
lộ ra vẻ thất vọng,
Còn dự định để đại ca mở mang kiến thức một chút xem mì này
ăn ngon bao nhiêu, thuận tiện nhờ hắn dạy mình võ công, bây giờ xem ra, nguyện
vọng này tạm thời thất bại.
Từ hôm qua, tiểu mập mạp luôn quấn lấy hắn, lần này lại đeo
theo hắn ra ngoài.
Nghe được lời tiểu mập mạp, Lý Dich ngẩng đầu liếc mắt một
cái, quán mì hôm qua rỗng tuếch, không thấy phụ nhân và tiểu cô nương kia đâu,
nhớ lại chuyện phát sinh ngày hôm qua, hôm nay họ không tiếp tục bày hàng cũng
coi như bình thường.
Mẹ con kia ngược lại quá đáng thương, nếu như có thể, Lý Dịch
muốn mua lại khu vực bày hàng này, tuy mấy lạng bạc rất lớn đối với nhà bình
thường, có thể chi tiêu sinh hoạt cả một đời, nhưng đối với nhà giàu lại chẳng
đáng là bao.
Bởi vì hắn có hảo cảm đối với cô nàng kia nên cũng nguyện ý
bỏ ra vài lạng bạc để hỗ trợ.
- Thiếu gia, phía trước là Hà gia.
Quẹo về một góc đường, lại đi về phía trước mấy chục bước,
lão Lý chỉ một chỗ trong ngõ sâu nói.
- Hà gia ở bên trong.
Cho dù hậu thế, bên trong đô thị phồn hoa cũng sẽ có khu ổ
chuột cũ kỹ rách rưới. Huống cho thời đại này, Kinh Thành không chỉ có hoàng thất
cùng quan lại quyền quý mà còn có nơi ăn không no mặc không ấm.
Nơi này hiển nhiên là ngõ hẻm bần hàn, ba người Lý Dịch dọc
theo một ngõ hẻm chật hẹp đi vào bên trong, nhưng thấy phía trước có một đám
nhóc đang xung đột chặn lại.
Ngõ hẻm vốn chật hẹp, bảy tám đứa nhóc tụ lại một chỗ không
có cách nào đi qua.
- Đồ ăn mày, cha ngươi không muốn ngươi.
- Trong tay ngươi cầm cái gì? Đưa cho bọn ta xem.
- Buông tay, ngươi không buông, bọn ta liền đánh ngươi!
- Các ngươi đang làm gì!!!
Nhìn thấy một đám nhóc xô xô đẩy đẩy ăn hiếp một tiểu cô
nương, Lý Dịch bước nhanh qua lớn tiếng quát.
Nhìn thấy có người đến, đám nhóc chen lấn giải tán, tiểu cô
nương nhặt hầu bao lên, mới vừa rồi bọn nhóc tranh đoạt làm rơi, phủi bụi đất
phía trên, lại cẩn thận thu vào trong ngực.
Làm xong, nàng mới ngẩng đầu nhìn bóng người đi tới, khuôn mặt
nhỏ nhắn không khỏi nao nao.
Lý Dịch đi tới giúp nàng phủi nhẹ bụi đất trên người, hỏi:
- Đoan Ngọ, muội thế nào lại ở chỗ này, mẹ muội đâu?
- Nhà muội ở bên trong, nương muội ở nhà sắc thuốc cho bà
ngoại.
Gặp lại được vị ca ca kia, nàng hết sức vui mừng, ngẩng đầu
cười nói.
Nói xong, nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy tiểu mập mạp
đang nhét bánh ngọt thơm ngon vào miệng.
Tiểu mập mạp bị nàng nhìn có chút đỏ mặt, đưa bọc giấy trên
tay tới.
- Muội muốn ăn sao?
- Đoạn Ngọ?
Giống như nhớ tới cái gì, Lý Dịch nhìn nàng hỏi:
- Muội họ gì?
- Họ Hà, Hà Đoan Ngọ.
Tiểu cô nương ngẩng đầu, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, nhỏ
giọng đáp.