Ngay vừa rồi, Lý Dịch đã thay đổi cái nhìn đối với bé mập
không lúc nào không nghĩ đến chuyện ăn.
Biết rõ không địch lại, nhưng vẫn không sờn lòng, lúc đánh
nhau còn nhớ bảo hộ tiểu cô nương. Không nhìn ra được bé mập có mấy phần nhiệt
huyết này chính là nhi tử của vị tam thúc lúc nào cũng lộ vẻ không mặn không nhạt.
Ân oán giữa mấy đứa nhóc cứ để chúng dùng cách của mình giải
quyết, dù thắng hay thua đều rất công bằng, không cần những tên chó săn nhúng
tay.
- Muốn chết!
Mắt thấy người trẻ tuổi kia tung chân đá bay người bên mình,
bốn tên hộ vệ còn lại nhất thời giận dữ, một người vòng qua giúp thiếu niên mặc
cẩm y, ba người khác thì bao vây Lý Dịch.
Vừa rồi giải quyết hết hai người, một là mưu lợi, hai là
đánh úp. Trong ba người còn lại có một người khiến hắn cảm giác có chút áp lực,
cho dù có thể xử hết, sợ rằng mình cũng sẽ không lành lặn, ít nhất cũng phải
trúng mấy quyền mấy cước.
Lý Dịch còn chưa chuẩn bị tinh thần bị ăn đánh, nhìn thanh
niên khoanh hai tay đứng đối diện xem kịch vui một cái, hỏi.
- Ngươi còn muốn đứng xem đến bao giờ?
Ầm!
Nam tử tiến về phía bé mập bị hộ vệ Lý Hiên đạp bay, Lý Hiên
nghiền ngẫm đi tới, nhìn hắn hỏi.
- Nhìn không ra, Lý Minh huynh lại có thân thủ tốt như thế.
Vẻ mặt Lý Dịch vô cùng nghi hoặc.
- Ngươi gặp đệ đệ ta rồi à?
Lý Hiên khựng lại, vẻ mặt nghi ngờ.
- Các ngươi là ai, dám nhúng tay vào việc của lão tử!
Thấy một người của mình lại bị đánh bay ra ngoài, gia hỏa
không biết từ đâu xuất hiện này rõ ràng không coi bọn họ ra gì, một hán tử có
chút hung hãn trong ba người giận dữ quát.
Cho dù quyền quý ở kinh thành, Trần quốc công phủ cũng được
xem như một quái vật khổng lồ, trừ Hoàng thất và mấy nhà không thể trêu, trên
cơ bản thì có thể đi ngang qua.
Đừng nhìn đại hán thô kệch nhưng làm thiếp thân thị vệ bảo hộ
tiểu thiếu gia, tâm nhãn không thiếu. Gã không nghe nói Lý gia có chỗ dựa lợi hại,
huống chi người trước mắt rất xa lạ, không thuộc mấy nhà bọn hắn không thể trêu
vào, vậy còn cố kỵ làm gì?
- Lão tử?
Lý Dịch ngoài ý muốn liếc mắt nhìn đại hán một cái, trong
lòng giơ ngón tay cái lên. Dám tự xưng lão tử trước mặt Ninh Vương thế tử, con
hàng này muốn tạo phản lên làm Ninh Vương?
Hoàng thất vô cùng quan tâm uy nghiêm của mình, bất kính với
Thiên Tử có thể phạm tội lớn mất đầu, to gan đấy.
Kinh Kha cũng xem như hán tử lớn mật, cuối cùng bị Tần Thủy
Hoàng chặt thành từng khúc, trên Lương sơn có nhiều hán tử bạo gan, cuối cùng vẫn
bị diệt sạch. Từ xưa đến nay, những hán tử to gan lớn mật…đều chết hết.
Bởi vậy mới nói, hăng máu quá cũng không có kết cục tốt.
Khi hán tử kia nói ra hai chữ “Lão tử”, không lâu sau đã bị
một hộ vệ của Lý Hiên tát một tay lên mặt, miệng phun hết răng.
Ngay lúc hai người khác phản ứng kịp thì vai đã bị đè, không
nhúc nhích nổi.
- Bẻ đùi hai tên này đi.
Hộ vệ Lý Hiên tự làm chủ.
- Các ngươi dám, chúng ta là người của phủ Trần quốc công đấy!
Hai đùi sắp bị đánh gãy, nếu không lôi chỗ dựa ra thì sẽ
không kịp nữa.
Đó giờ, làm ác sợ kẻ ác hơn, bình thường họ bắt nạt người
khác phần lớn cũng chỉ là đánh một trận rồi thôi, sẽ không làm ra chuyện đánh
gãy chân. Đây là hành động hoàn toàn xé rách da mặt.
Thủ lĩnh hộ vệ nghe vậy, quay đầu nhìn Lý Hiên, một khắc sau
quay đầu nói với mấy tiểu đệ.
- Nếu là người của phủ Trần quốc công, vậy đánh gãy một chân
thôi.
Để không làm phiền bầu không khí ngắm hoa của người khác, bọn
họ chỉ hành xử văn minh. Thân là những người có đạo đức, bọn hộ vệ quyết định
lôi mấy kẻ này ra rừng rồi đánh gãy chân sau.
Lúc này, bên bé mập cũng đã phân thắng bại.
Không thể không nói, nếu bàn về đánh nhau, người mập trời
sinh chiếm ưu thế.
Bốn thiếu niên từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, sợ rằng chưa bao
giờ chịu khổ tập võ, chỉ học quyền cước đấm đá đơn giản, lực nhẹ, đánh người bé
mập chỉ như gãi ngứa, nhưng nếu bị bé mập đánh một quyền, trừ việc ngồi chồm hổm
dưới đất khóc rống thì không có lựa chọn thứ hai.
Qua một lát, cả bốn thiếu niên đều bị đánh té xuống đất.
Bé mập bò dậy, há miệng thở hổn hển, phủi bụi đất trên người,
hoàn toàn không để ý mặt mũi bầm dập chật vật của mình, nhìn xuống bốn tên bại
tướng, lớn tiếng nói.
- Không phải các ngươi muốn đánh nhau sao, đứng dậy coi!
Nếu lúc này tay chỉ lên trời, hét lớn một tiếng:
- Còn ai nữa
Mấy thiếu niên mặc áo gấm nghe vậy, bò dậy, rất nhanh đã chạy
mất tăm.
- Đây là…?
Lý Hiên chỉ chỉ bé mập có dáng dấp giống một võ lâm minh chủ,
Lý Dịch lắc đầu nói.
- Chuyện này chút nữa rồi nói.
- Tiểu thiếu gia....
Mấy hạ nhân giờ mới tự do chạy tới, thấy bé mập chật vật thì
sắp muốn khóc.
- Ta không sao!
Tiểu mập mạp lau nước mũi, tuy thân thể rất đau nhưng trong
lòng lại còn ngọt hơn ăn mứt quả, nó chạy đến bên cạnh tiểu nữ hài, kéo tay
nói.
- Đồ ăn bẩn hết rồi, chút nữa ca ca mua thêm cho muội.
Một hạ nhân lo lắng đi đến trước mặt Lý Dịch, nói.
- Thiếu gia, những người kia đều là công tử nhà Trần quốc
công, tiểu thiếu gia đánh bọn họ, chúng ta gặp phiền phức lớn rồi!
- Trần quốc công?
Lý Dịch nhìn hắn hỏi.
- Nếu không có việc hôm nay, họ sẽ ít tới Lý gia ta gây chuyện?
Hạ nhân nhất thời ngậm miệng, thiếu gia nói có lý...
Hai nhà Trần Lý có vài chục năm ân oán, nhiều năm nay Trần
gia vẫn cố ý vô tình chèn ép Lý gia. Có thể nói, Lý gia suy sụp nhanh liên quan
rất lớn đến Trần gia.
Quốc công đó, một quốc gia được mấy quốc công, một Lý gia nhỏ
bé đương nhiên không thể dây vào -- nhưng có người chọc nổi!
Lý Dịch quay đầu nhìn Lý Hiên, hỏi:
- Trần quốc công, chọc nổi không?
Lý Hiên hình như không nghe thấy lời Lý Dịch, nhìn bé mập, lại
nhìn Lý Dịch, lẩm bẩm.
- Tiểu thiếu gia.....thiếu gia ------ Từ khi nào ngươi có một
đứa con trai thế này vậy?
Xem ra chọc nổi rồi ------
Lý Dịch nghĩ thế giới này vẫn không công bằng, cùng là họ
Lý, tại sao chênh lệch quá lớn?
Lý gia vào thời điểm huy hoàng nhất sợ rằng vẫn có khoảng
cách không nhỏ với Trần gia, hai nhà vốn có thể kết thành huynh đệ, bây giờ lại
xảy ra chuyện này, khuê nữ nhà quốc công bị từ bỏ, không khác gì một cái vả thật
manh vào mặt Trần gia, hai nhà cứ thế trở mặt thành thù, bước vào con đường
tương ái tương sát không lối về....
Cho dù hôm nay không có Lý Hiên xuất hiện, hắn vẫn muốn giúp
bé mập ra mặt. Cũng là người Lý gia, không thể nhìn nó bị người khác bắt nạt,
thứ hai, sở dĩ hai nhà Trần Lý có cục diện hôm nay, hoàn toàn …do lão cha tùy hứng
của hắn tạo nghiệp!
Lý Dịch cảm thấy mình rất ủy khuất, đời trước có làm chuyện
xấu đâu, không phải chỉ không dám đỡ bà lão bị ngã, nhặt được tiền trên đường…tiện
tay bỏ túi thôi à?
Không trêu ai không chọc ai, đột nhiên xuyên không một cái lại
bị cuốn vào tranh đấu giang hồ, gia tộc phân tranh, làm gì cũng có người đối
nghịch, không làm gì cũng có người muốn giẫm lên hai cái, sống yên bình không
được.
Nếu khi đó xuyên không vào người Đại Tráng Nhị Tráng nào đó,
sao có nhiều chuyện loạn tùng phèo thế này?
Hôm nay mới là ngày thứ hai tại kinh thành mà đã dây vào một
quốc Công...
May mắn có huynh đệ lúc nãy trợ giúp, chỉ hô một câu đã kéo
vào cả hoàng thất. Cho dù hạ nhân bị đánh gãy chân, cho Trần gia mười lá gan
cũng không dám đi tìm Lý Hiên gây chuyện, còn có thể đến nhà bồi tội....
Về phần Lý gia, thêm một con rận cũng không ngứa hơn, nhiều
năm ân oán, không cần quan tâm thêm một vụ nữa, trái lại còn vì chuyện hôm nay
mà sau này khi muốn tìm Lý gia gây phiền, đối phương có thể sẽ phải cân nhắc lại
một chút.
Lý Dịch cảm thấy mình sắp trở thành một âm mưu gia. Cái xã hội
chết tiệt này, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, một thanh niên năm tốt thế kỷ
21 bị ép ra thành cái dạng này…Chủ nghĩa phong kiến hại chết người a!
Ngay khi Lý Dịch thở dài, tại lối vào của rừng hoa mai, một
đám người trùng điệp đi về phía bên này.
Đi đằng trước lại là mấy thiếu niên nước mắt nước mũi chảy
ròng ròng, trên mặt bầm tím từng cục.