- Thiếu gia, thời gian gấp rút, sáng sớm ngày mai chúng ta
lên đường thôi.
Sau khi thương lượng một lát với nam tử trẻ tuổi kia, lão giả
họ Lý đi tới nói.
- Ngày mai thì ngày mai.
Lý Dịch khoát tay, nếu không thể chờ thêm mấy ngày thì ngày
mai hay ngày kia cũng chẳng khác gì nhau, đi sớm về sớm, vẫn chờ về nhà làm
chính sự đây.
- Vậy thì tốt, sáng sớm ngày mai chúng ta đến đón ngài.
Lão giả nói một câu rồi lui ra ngoài cùng với nam tử trẻ tuổi.
Sáng sớm ngày mai xuất phát, nếu lộ trình thuận lợi, trong
vòng năm ngày có thể đến kinh thành.
- Cô gia, người muốn đi đâu?
Sau khi hai người đi xa, Tiểu Hoàn cúi đầu nhìn Lý Dịch nhỏ
giọng hỏi, ngữ khí có chút khẩn trương.
Lý Dịch vỗ vỗ bàn tay nhỏ của nàng, nói:
- Đừng lo, cô gia chỉ đi kinh thành làm ít chuyện, sẽ về sớm,
đến lúc đó mang son phấn ở kinh thành về cho ngươi, son phấn của Vạn Hoa Trai
chỉ bán ở kinh thành.
Mấy hộp son phấn thượng đẳng mà Lý Hiên đưa lần trước nghe
nói là hàng đặc biệt cung ứng cho hoàng cung, vô cùng trân quý, chỉ Vạn Hoa
Trai tại Kinh Thành mới bán. Tiểu nha hoàn bình thường căn bản không nỡ dùng,
giấu trong tủ chén, kết quả bị chuột làm hỏng, thương tâm rất lâu. Lý Dịch vốn
định hỏi thêm Lý Hiên mấy hộp nữa, sau này mới biết được thứ này cũng không có
nhiều trong Vương phủ, mấy hộp cuối cùng đều đã đưa hết cho hắn khi trước.
Tiểu Hoàn có chút thất lạc gật đầu, tuy trong lòng nàng mong
mỏi son phấn của Vạn Hoa Trai thật lâu, nhưng mấy ngày nữa đến Tết Nguyên Tiêu,
nàng càng hi vọng cô gia có thể dẫn nàng và tiểu thư cùng nhau xem hoa đăng. Thế
nhưng ngày mai cô gia phải đi rồi, cho dù hoa đăng đẹp đến thế nào đi chăng nữa
cũng không có ý nghĩa.
Trả lại nhân tình cũng được, cầu một sự an tâm cũng được, dù
xuất phát từ nguyên nhân nào, chuyến hành trình đến kinh thành này không tránh
được, coi như Lý Dịch dự định chờ qua đại thọ của lão phu nhân rồi lập tức trở
về, chỉ sợ cũng cần ít nhất hơn nửa tháng thời gian.
Trước khi đi, có một số việc phải thông báo một chút cho những
ngày hắn không ở Khánh An phủ. Điều đầu tiên phải làm, đương nhiên là đến huyện
nha xin nghỉ. Cái này thì đơn giản, lại nói tiếp, kì nghỉ phép công chúa điện hạ
phê cho hắn còn chưa hết hạn, bây giờ phải bệnh đi làm, bổng lộc tăng gấp
đôi....
Chỉ cần nói một tiếng cho Lưu huyện lệnh, những chuyện khác
hắn sẽ xử lý ổn thỏa.
Đối với vị Huyện úy gần như không xuất hiện tại huyện nha
này, Lưu huyện lệnh cũng không còn chuyện gì để nói. Hắn đương nhiên sẽ không đặt
Lý Dịch cùng một vị trí ngang hàng với Chu huyện úy mà đối đãi như trước, không
nói bối cảnh hậu trường của hai người kém xa vạn dặm, chỉ riêng công lao mà Lý
huyện úy cống hiến cho nha môn thôi, hắn đã tìm không ra một chút khuyết điểm
nào.
Mấy ngày nay, dưới sự bày mưu đặt kế của Tri phủ đại nhân, mấy
huyện nằm trong địa bàn quản hạt của Khánh An phủ có huyện úy thì phái huyện úy
tới, không có huyện úy thì huyện lệnh đại nhân đích thân đến, tiến hành khảo
sát tình hình thực tế hình thức làm việc tại An Khê huyện nha, trước khi đi còn
cố ý để lại mấy tên sai dịch ở lại học tập cái mới. Tình hình trị an nghiêm cẩn
ở An Khê huyện tức thì được xem như tấm gương tuyên dương khắp nơi. Lưu huyện lệnh
làm quan đã nhiều năm, lần đầu được nở mày nở mặt...
Lý Dịch đi ra huyện nha, tiến thẳng về phía rạp hát. Nơi Uyển
Nhược Khanh và Tôn lão đầu cũng cần báo tin một phen, mấy ngày nay cần phải tạm
dừng mở rộng rạp hát, kinh doanh tốt địa bàn đang nắm trong tay trước. Căn cơ bất
ổn, về sau khả năng rất lớn sẽ triệt để sụp đổ.
- Hắc hắc, đại nhân yên tâm, lấy nhân thủ bây giờ của chúng
ta thì kinh doanh mấy rạp hát hiện có trong thành lẫn ngoài thành đã là cực hạn,
có không ít người muốn gia nhập cũng chỉ để bọn hắn làm tạp vụ, làm chút chuyện
vặt kiếm miếng cơm ăn thôi. Mấy quản sự hiện tại cũng đang bắt tay bồi dưỡng
người của mình, chờ đến khi bọn họ năng lực đầy đủ, liền phái bọn họ ra....
Tôn lão đầu nước miếng văng tung tóe, vẻ mặt kích động, nói
mấy câu đã miêu tả ra một tấm bản đồ quy hoạch vĩ đại, xem ra lão muốn sinh thời
có thể mở rộng rạp hát ra toàn bộ các châu phủ trên Cảnh quốc.
Tất cả mọi người đều đang bận rộn, ngay cả Ngô Nhị được thêm
vào rạp hát không lâu cũng không ngoại lệ.
Lão đại Ngô gia tiếp tục làm ăn bằng công việc áp tiêu chuyển
hàng hóa, tiện thể thu thập tình báo trong chốn võ lâm, các giai thoại liên
quan đến võ lâm, danh sách thứ hạng cao thủ đã hoàn toàn giao vào tay Ngô Nhị,
những người thuyết thư dưới tay thì dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp việc trong
võ lâm thành tiết mục ngắn các loại, bảng võ lâm hào hiệp một ngày đổi ba lần,
sức ảnh hưởng đã không chỉ giới hạn trong Khánh An phủ, cũng có danh tiếng
không nhỏ tại mấy châu phủ liền kề.
Uyển Nhược Khanh vẫn xinh đẹp rung động lòng người như cũ,
nhưng cả người lại trở nên gầy gò đi rất nhiều. Lý Dịch nhíu mày, nói:
- Chuyện rạp hát buông tay cho người phía dưới đi làm là được,
cô chỉ cần nắm trong tay toàn cục, tránh xuất hiện sơ suất gì lớn là được, đừng
vất vả quá.
Lý Dịch vốn chỉ muốn để các nàng dùng năng lực của bản thân
thay đổi cuộc sống khó khăn một chút, không ngờ Câu Lan viện nho nhỏ ban đầu sẽ
phát triển thành một con quái vật khổng lồ thế này, thân thể Uyển Nhược Khanh vốn
đã yếu ớt, nếu mệt đến ngã quỵ đương nhiên là cái được không bù đắp đủ cái mất.
- Biết rồi.
Uyển Nhược Khanh cười cười, gật đầu.
Rạp hát có được quy mô như ngày hôm nay cũng vượt quá dự liệu
của nàng, từng bước một đi tới hôm nay, các nàng đều vì nó mà bỏ ra không biết
bao nhiêu tâm huyết, hiển nhiên cũng phá lệ quý trọng, việc lớn việc nhỏ đều tự
mình phụ trách, quan trọng hơn là, nàng thật sự muốn làm ra một chút thành tích
để hắn xem....
- Đúng vậy, Nhược Khanh tỷ mỗi ngày trời chưa sáng thì rời
giường, qua giờ Tý còn chưa ngủ, mấy ngày nay đã gầy đi rất nhiều!
Thiếu nữ tên Tiểu Châu bất bình nói.
Lý Dịch vỗ vai nàng, nói:
- Từ giờ trở đi, muội chính là thiếp thân tổng quản của Nhược
Khanh tỷ, tiền công mỗi tháng ngang bằng quản sự, điều duy nhất phải làm chính
là trông chừng nàng cho thật kỹ, không cho phép nàng mệt nhọc như vậy, hiểu
chưa?
- Đã hiểu!
Thiếu nữ đỏ mặt lên, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, bảo đảm.
- Yên tâm, ta nhất định sẽ dưỡng Nhược Khanh tỷ trắng mập,
giống như trước vậy ----- không đúng, trước đây vẫn quá gầy, phải béo hơn chút
nữa!
Lý Dịch cười cười, sau đó nhìn bọn họ nói:
- Ta có việc cần ra ngoài một đoạn thời gian, những ngày sau
có chuyện gì, hai người các ngươi thương lượng là được, nếu gặp phải phiền phức
không giải quyết được thì đến huyện nha tìm Lưu bộ đầu....
......
......
Khi đi ngang qua cửa Quần Ngọc Viện, Lý Dịch ngừng chân một
lát, đang do dự không biết có nên đi vào cáo biệt hay không thì cô nương kiếm
khách đứng trước cửa ra vào đã vui cười yêu kiều chào đón.
- Công tử, muốn vào chơi đùa một chút không...
Thấy cô nương kia nói chuyện mà phấn trên mặt rơi xuống, Lý
Dịch lập tức không do dự nữa, nhanh chân rời đi.
Chỉ là ra ngoài nửa tháng mà thôi, có gì phải cáo biệt đâu,
đồ đã nhờ Tiểu Thúy đưa qua, nhiều nhất đợi đến lúc hắn trở về mời nàng ăn một
bữa cơm, ngay mặt biểu thị một chút áy náy, hẳn có đủ thành ý?
Bước vào cửa, Như Nghi đang giúp hắn thu dọn đồ đạc. Trên
bàn đặt một cái bao quần áo căng phồng, nàng đang thêm mấy thỏi bạc vào một
cái bao quần áo nhỏ khác.
- Những thứ này...
Lý Dịch chỉ chỉ bao phục, Như Nghi giải thích.
- Đều là một ít quần áo đã giặt sạch, ngân phiếu dùng không
tiện lắm, đường xá xa xôi, tướng công mang nhiều bạc chút, dù sao cũng là mừng
thọ lão phu nhân, cũng nên mua chút lễ vật ra dáng, đừng để người ta chê cười...
- Đúng rồi, thân thể thiếp thân bất tiện, để Như Ý cùng tướng
công đi kinh thành đi, trên đường đi không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có Như Ý,
sẽ luôn có thể bảo vệ tướng công chu toàn....
Nhìn nàng vừa chỉnh trang vừa liên miên lải nhải, một cao thủ
đệ nhất tuyệt thế lại bày ra dáng vẻ một tiểu nữ nhân, Lý Dịch đứng tại chỗ, có
chút sững sờ.
Cảnh tượng này thật giống như trước khi trượng phu đi xa, một
thê tử luôn lo lắng trong lòng, dặn dò không ngớt, cũng là một cảm giác Lý Dịch
chưa bao giờ trải nghiệm hai đời nay.
Lần thứ nhất nhìn thấy nàng tung chưởng vỗ nát bàn gỗ, nói
“Thiếp thân, Liễu Như Nghi”, phảng phất như mới xảy ra vào hôm qua. Không biết
bắt đầu từ lúc nào, nàng trở nên càng lúc càng giống một tiểu thê tử....