- Tiểu thư, vị gia gia kia là ai thế? Từ trước tới nay chưa
từng gặp.
Sau khi nghe theo Như Nghi đi đóng cửa, tiểu nha hoàn trở lại,
nghi hoặc hỏi.
Từ sau khi gặp người này, cô gia trở về phòng không nói câu
nào, lại còn có chút rầu rĩ không vui. Điều này khiến cho ấn tượng của tiểu nha
hoàn với lão giả lập tức trở nên không tốt.
Như Nghi xoa đầu của nàng, dặn dò.
- Cô gia đang suy nghĩ một việc rất quan trọng, muội đừng đi
quấy rầy.
- Vâng…..
Tiểu Hoàn nhẹ giọng đáp lại. Nàng lặng lẽ đi tới cửa, nhìn
vào trong một cái rồi nhẹ nhàng đi vào nhà bếp, đã đến giờ làm cơm tối.
Lý Dịch nằm trên giường rồi lại nhìn chằm chằm vào nóc nhà,
chỉ khác một điều là hiện giờ hắn đang ở trạng thái trống rỗng, không hề nghĩ
gì trong đầu.
Nhìn một hồi thì mí mắt từ từ hạ xuống….
Gió bắc thổi vù vù, cả thế giới đều là một màu trắng xóa.
- Cha ơi, tại sao bọn Lý Đông, Lý Bắc ai cũng có ông, ông của
con đâu?
Tuyết rơi khắp nơi, một cậu bé mặc một bộ y phục mỏng manh đứng
trong sân lớn tiếng hỏi cha mình.
Tuyết rơi trên vai cậu, môi cũng trở nên tím tái, nhưng sự
kiên quyết trên mặt cậu vẫn không thay đổi.
- Con không có ông.
Hồi lâu, một giọng nói khàn khàn vang lên từ căn phòng có
ánh nến chập chờn.
- Tại sao?
Cậu bé run rẩy nhưng thanh âm của cậu lại lớn hơn nữa.
- Ta nói không có là không có, sau này không được hỏi lại nữa!
Thanh âm trong phòng trở nên nghiêm khắc.
Cậu bé cắn môi, cơ thể bắt đầu run rẩy, cậu quật cường nhìn
về phía căn phòng có ánh nến nhưng lại không chịu tiến thêm bước nào.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, gió quát vào mặt như đao cắt,
hai chân của cậu đã không còn cảm giác được gì, một lúc sau thì thân thể cậu
chao đảo rồi ngã xuống nền tuyết.
Cùng lúc đó, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một nam tử với
khuôn mặt lo lắng chạy ra, hắn ôm lấy cậu bé, kêu khàn cả giọng:
- Dịch nhi, Dịch nhi…...
Cậu bé đã hôn mê bất tỉnh, cái trán nóng vô cùng.
Người nam tử bế cậu bé vào phòng rồi lại vội vã lao ra
ngoài. Hắn quấn cậu bé vào một chiếc chăn bông rồi vác trên lưng, đẩy cửa sân
ra rồi từ từ biến mất dưới bầu trời đầy tuyết gió.
- Đại phu, con của ta bị bệnh, xin ngài hãy mở cửa ra đi!
- Đại phu, cầu xin ngài!
- Đại phu, xin ngài hãy cứu con của ta!
…
Đêm ba mươi tết, mọi tiệm thuốc đều đã đóng cửa, y quán cũng
không tiếp tục kinh doanh. Người nam tử cõng con mình trên lưng, đi gõ cửa từng
nhà nhưng đều không có ai trả lời.
Cuối cùng, ngay khi hắn sắp tuyệt vọng thì cánh cửa của y
quán cuối cùng từ từ mở ra. Một vị đại phu già, tóc bạc phơ nhìn hắn, thở dài
nói.
- Vào đi.
Khi cậu bé tỉnh dậy thì nhìn thấy cha mình đang canh giữ trước
giường, đôi mắt hắn đỏ ngầu, búi tóc thì tán loạn.
- Cha ơi, con xin lỗi, con nên nghe lời cha mới phải.
Cậu bé nói với giọng yếu ớt.
- Đó không phải lỗi của con, con không có sai, tất cả là lỗi
của cha.
Người nam tử nắm lấy tay của cậu bé, đôi mắt rưng rưng.
- Cha, con nhớ mẹ.
Nam tử quay đầu sang chỗ khác, hắn không muốn con trai thấy
mình khóc.
Cậu bé đột nhiên mỉm cười, cậu giữ chặt tay cha mình và nói:
- Cha ơi, sau này con sẽ không hỏi chuyện kia nữa.
Cuối cùng thì nam tử cũng không thể nhịn được nữa mà khóc
thành tiếng.
Lý Dịch đột nhiên ngồi dậy, hắn cảm thấy trong lòng nghẹn
ngào. Khi một chiếc khăn tay trắng chìa tới thì hắn mới phát hiện, không biết
khi nào mà trên mặt mình đã đầy nước mắt.
Như Nghi nắm lấy một tay hắn, tay còn lại thì giúp hắn lau
nước mắt. Lý Dịch nhìn xem sắc trời bên ngoài rồi hỏi.
- Bây giờ là lúc nào?
- Sắp đến giờ Tý rồi.
Như Nghi nhìn hắn hỏi.
- Tướng công gặp ác mộng sao?
- Giờ Tý à….
Lý Dịch không ngờ rằng mình đã ngủ lâu như vậy. Mặc dù những
cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ ban nãy chỉ là những thứ vụn vặt, nhưng nó lại
vô cùng chân thật, như thể hắn đã tự mình trải nghiệm qua.
Có lẽ đó thật sự là những gì “Hắn” đã trải qua.
Bỗng nhiên, có một tiếng động lạ phát ra trong căn phòng. Lý
Dịch xoa bụng, Như Nghi mỉm cười, nói:
- Lúc chiều, thiếp thấy tướng công đã ngủ nên không gọi dậy
dùng bữa, bây giờ để thiếp đi hâm thức ăn lại.
Nhìn Như Nghi ra khỏi phòng, Lý Dịch rời giường, lấy một chậu
nước lạnh rồi hất vào mặt, lau lau vài cái. Sau khi bị nước lạnh kích thích, cả
người lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, mới vừa nãy, hắn dường như đã trải
qua một đoạn nhân sinh khác. Mọi thứ trong mơ đều rất rõ ràng, chỉ cần hồi tưởng
một chút thì những hình ảnh kia sẽ lại xuất hiện trong đầu.
- Là ngươi phải không?
Lý Dịch thì thào một câu trong căn phòng trống trơn. Trong
phòng yên tĩnh một cách kỳ lạ, không có ai trả lời.
Thức ăn hẳn sớm được hâm nóng, Như Nghi chỉ ra ngoài một lúc
thì đã trở lại, nàng bưng một cái khay còn bốc hơi nóng, nói.
- Khuya rồi nên không thể ăn quá nhiều thứ, tướng công ăn
chút cháo nhé.
Món chính là cháo hoa bình thường, ăn kèm với dưa muối nhà
làm. Lý Dịch bưng bát lên ăn ngon lành, hắn cảm thấy món cháo hoa dưa muối đêm
nay còn ngon hơn cả những mỹ vị mà hắn ăn trước đây.
Dưa muối được ngâm bằng bí phương gia truyền, có điều bí
phương không phải tìm được trong thư viện. Khi còn bé, sau khi ăn cơm chiều thì
hắn và mấy đứa bạn dắt nhau chạy lên núi chơi, lượng vận động rất lớn, cho nên
khi về nhà lúc khuya thì bụng sẽ lại kêu vang lần nữa.
Lúc này thì bà của hắn sẽ nấu một ít cháo hoa, thêm một đĩa
dưa muối tự ngâm. Đợi đến khi cháo nấu xong, giường cũng được sưởi đủ ấm, hắn
nhanh chóng ăn cháo rồi chui vào chiếc chăn ấm áp.
Cả ngày không ăn cơm, một bát cháo hoa tất nhiên không đủ.
Lúc này ai còn lo lắng chuyện buổi tối không thể ăn quá nhiều, Lý Dịch tự múc một
bát, rất nhanh đã nhìn thấy đáy bát.
- Tướng công, không thể ăn nữa.
Khi Lý Dịch lại định múc thêm một bát cháo nữa thì Như Nghi
đã kịp thời ngăn lại.
Tuy hắn cảm thấy mình còn có thể ăn thêm một bát nữa nhưng
mà Như Nghi lại nhất quyết không cho, vì vậy đành phải từ bỏ.
Như Nghi đặt bát đũa trở lại khay, khi nàng quay trở lại thì
Lý Dịch đột nhiên hỏi một câu:
- Nàng nói xem, rốt cuộc ta nên xử lý thế nào đây?
Như Nghi đi tới, cười nói:
- Không phải trong lòng tướng công đã sớm có đáp án rồi sao?
Lý Dịch nghe vậy thì sững sờ một chút, sau đó cũng cười
theo. Hắn nhấc bàn tay của mình lên nhìn xem, nói.
- Thôi thôi, ta nhận được một ân huệ lớn như vậy từ ngươi
thì cũng nên giúp ngươi tiêu tan chấp niệm nhiều năm qua, sau lần này thì ngươi
cũng có thể yên tâm đi rồi.
- Tướng công đang nói gì thế?
Như Nghi nghi hoặc nhìn hắn.
Lý Dịch cười cười, vỗ tay nàng rồi nói.
- Không có gì, không có gì, nhanh đi ngủ thôi, nữ tử thức
đêm sẽ xấu đó….
Khi Lý Dịch đi tới cạnh giường thì thấy Như Nghi vẫn còn đứng
tại chỗ, nàng cắn môi, trên mặt hiện lên chút do dự.
Lúc này đến phiên Lý Dịch nghi hoặc, người cần rối rắm là hắn
mới phải, nàng ấy đang do dự cái gì?
- Có chuyện gì vậy?
Hắn đi qua, nhìn nàng hỏi.
- Tướng công.
Như Nghi bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lý Dịch nhìn vào mắt Như Nghi, chờ nàng nói tiếp.
- Chúng ta động phòng đi.
Sự do dự trong mắt nàng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là
sự kiên định.
Nghe được giọng nói rõ ràng của Như Nghi, trong đầu Lý Dịch
giống như có một tia sét xẹt qua, chiếu sáng toàn bộ thế giới.
Giờ khắc này, cái gì Lý gia, cái gì quyền quý, cái gì tiểu
thiếu gia, cái gì đi Kinh Thành….