Sự thật chứng minh, đừng nghĩ đến việc dùng yêu cầu đối với
nữ tử bình thường để hạn chế Liễu nhị tiểu thư, nàng nói muốn đi dạo thanh lâu
cũng không phải đang trưng cầu ý kiến Lý Dịch, chỉ đang tuyên bố mà thôi.
Một tay đặt phía sau, một tay khác đong đưa quạt giấy, biểu
bộ không thể nghi ngờ rất có khí chất công tử tiêu sái.
Nhìn từng mị nhãn của những cô gái lầu xanh đang ném qua, Lý
Dịch thật muốn rống to một câu "Các ngươi có phải mù hay không?", đổi
một bộ y phục, thay đổi kiểu tóc thì ngay cả giới tính cũng không nhận ra, trước
kia xem phim truyền hình thấy các cảnh diễn nữa giả nam giấu diếm được đại đa số
người chỉ cảm thấy tất cả đều là trong phim, chỉ cần không phải người mù đều có
thể nhìn ra, hiện tại xem ra đã oan uổng biên kịch.
- Mấy vị công tử, có thấy vừa mắt cô nương nào không, ta sẽ
an bài cho các ngươi.
Tú bà nhiệt tình chạy tới, dùng ánh mắt cổ quái liếc qua Liễu
Như Ý cùng Dương Liễu Thanh, vẻ mặt tươi cười nói với Lý Hiên.
Ánh mắt nàng sắc bén, như thế nào lại nhìn không ra hai vị
kia thực ra là hai vị cô nương, nhưng vị Lý công tử này trước kia là khách quen
nơi này, thường xuyên nâng đỡ Túy Mặc, ra tay hào phóng, nghe xong từ khúc liền
đi, ấn tượng mười phần khắc sâu.
- An bài một vị trí tốt là được, chuyện khác không cần bà quản.
Lý Hiên khoát tay nói.
Tú bà ngược lại biết quy củ của vị Lý công tử trước mắt, sai
người thu thập một vị trí tuyệt hảo ở lầu hai.
Còn những khách nhân bên trong, đương nhiên bị nàng tìm lý
do đuổi đi.
Thấy Lý Dịch dùng ánh mắt bất mãn nhìn hắn chằm chằm, Lý
Hiên làm một cái vẻ mặt vô tội, ý tứ là chuyện này không có quan hệ với mình.
Không biết Liễu nhị tiểu thư lại thích gây chuyện gì, Lý Dịch
cũng không thể trực tiếp rời đi, dứt khoát thoải mái ngồi xuống, ngược lại là
tú bà kia thật biết làm việc, gian phòng này có vị trí rất tốt, tầm mắt khoáng
đạt, có thể thoả thích xem toàn cảnh sân khấu.
Những căn phòng cỡ này còn có không ít, bên ngoài có bức rèm
che cản trở, bên ngoài thấy không rõ tình hình bên trong, từ bên trong lại có
thể thấy rõ sân khấu.
Lý Hiên phi thường quen thuộc ngồi trên ghế, bắt chéo hai
chân, bộ dáng khoan thai tự đắc.
Dương Liễu Thanh xưa nay chưa từng tới thanh lâu, đều rất ngạc
nhiên đối với hết thảy, ngẫu nhiên nhìn thấy gian phòng đối diện, nữ tử rúc
trong ngực vào những nam nhân kia để đối phương sờ mó, trên mặt hiện ra một tia
ửng đỏ, xì một tiếng, không hề để mắt tới nữa.
Liễu Như Ý tựa hồ đóng vai công tử xinh đẹp đến nghiện, một
quạt xếp trong tay vỗ tới vỗ lui, thông qua bức rèm che nhìn xuống phía dưới,
hào hứng không nhỏ.
Từ khi nữ tử vừa rồi gặp trong phòng đi ra, đám người bắt đầu
sôi động hơn, có thể thấy được danh tiếng của nàng hẳn không nhỏ, Liễu Như Ý liếc
nhìn Lý Dịch, phát hiện hắn ngồi trên ghế, kinh ngạc ngẩn người nhìn phía trước.
Lý Dịch thật đang ngẩn người, một màn hương diễm vừa rồi đến
giờ vẫn còn trong đầu hắn không cách nào xóa đi.
Vừa liếc nhìn thân ảnh phía dưới một chút, nội tâm đã cảm thấy
có chút phức tạp.
Tuy kiếp trước giám định qua không ít, nhưng tận mắt thấy loại
tình huống này vẫn là lần đầu tiên trong hai đời, cho dù hiện tại nàng đã mặc
xong quần áo, trong đầu vẫn hiển hiện cảnh tượng vừa rồi trong phòng.
- Nghe Túy Mặc cô nương đánh đàn, quả thực là một hưởng thụ
lớn trong đời người.
- Tuy nói Túy Mặc cô nương tinh thông mọi thứ cầm kỳ thi họa,
nhưng muốn nói lợi hại nhất, vẫn là họa kỹ, bao nhiêu người muốn cầu một bức mà
khó được, xưa nay Túy Mặc cô nương không tuỳ tiện bày tác phẩm mình ra.
- Lần này tranh thập đại hoa khôi, tuy không có khả năng đạt
được thủ lĩnh, nhưng tất nhiên cũng sẽ giành được một vị trí.
Tuy không nhìn thấy tình hình cụ thể trong các gian phòng
xung quanh, nhưng âm thanh lại có thể truyền ra, Lý Dịch hít sâu một hơi, bưng
ly trà nhấp một ngụm, cưỡng ép trục xuất hình ảnh vừa rồi ra khỏi não.
Nữ tử người ta rất nhanh đã quên chuyện này, tựa như không hề
có chuyện gì không phát sinh, hắn cũng nên phóng khoáng một chút.
Lý Dịch cũng không biết, trong màn lụa, biểu lộ của Tằng Túy
Mặc tuy bình thản, nhưng lồng ngực thở gấp, cổ ửng đỏ, nói rõ nội tâm nàng đang
không hề trấn định như Lý Dịch nghĩ.
Nhưng vì sinh sống trong hoàn cảnh hiện tại, nàng đã sớm có
thói quen che giấu tâm tình bản thân, mặt ngoài nhìn không mảy may, tâm lý gợn
sóng làm thế nào cũng áp chế không nổi.
Tuy thân ở thanh lâu nhưng nàng từ nhỏ đã được bồi dưỡng như
thanh quan, tất cả người dạy nàng đều là nữ tử, cho tới bây giờ chưa từng bị
nam tử nhìn qua thân thể, vốn cho rằng sẽ cực kỳ tức giận, nhưng kỳ quái là,
lúc ấy trừ xấu hổ ra, lại không có bất kỳ tức giận gì, thậm chí còn giúp hắn diễn
một màn kịch kia, bây giờ suy nghĩ một chút, chính mình lúc ấy tựa hồ trấn định
quá mức.
Nàng mười phần tinh thông cầm nghệ, tuy vẫn chưa được gọi
tuyệt đỉnh cao siêu, nhưng cũng có thể đăng đường nhập thất. Bất quá, tâm loạn,
cầm âm tự nhiên sẽ loạn, ngắn ngủi một đoạn, nàng đã đánh sai nhiều lần, tuy
nhiên che giấu rất tốt, nhưng đối với những người tinh thông nhạc lý mà nói,
làm thế nào đều không gạt được.
- Kỳ quái, Túy Mặc cô nương hôm nay bị sao, đánh sai nhiều lần
quá.
- Đúng vậy, người đang đàn tấu kia thật sự là Túy Mặc cô
nương sao?
- Cái gì, đánh sai, các ngươi không hiểu thì không nên nói
lung tung, ta cảm thấy Túy Mặc cô nương đánh rất dễ nghe.
Trong sảnh truyền đến một trận rối loạn, Tằng Túy Mặc thở
sâu một hơi, ổn định tâm thần, muốn an tâm đàn tấu.
Bất quá, càng muốn tĩnh tâm, thì trong lòng càng bực bội,
xem như người không hiểu việc, cũng nghe ra mấy phần.
- Đây thật là Túy Mặc cô nương sao?
- Chẳng lẽ tiếng đồn về cầm nghệ của nàng bên ngoài đều là
giả?
- Xác thực, biểu hiện của nàng hôm nay thực không đúng với lời
đồn.
- Nếu việc này lan truyền ra ngoài, nàng rất khó đoạt được vị
trí hoa khôi, người khác đều đang phí hết tâm tư tạo thanh cho thế mình kia,
trong đó Liễu Y Y và Lục Xảo Xảo đang có ưu thế nhất, Liễu Y Y được Tô gia nâng
đỡ, nếu như bọn họ ném ra đủ bạc, có lẽ sẽ lấy được vị trí đệ nhất cũng khó
nói.
Lục Xảo Xảo từ trước đến nay đều có qua lại với các tài tử,
một khi Dương Ngạn Châu làm thơ cho nàng sẽ khiến các tài tử còn lại bắt chước,
nhiều tài tử nguyện ý nâng nàng, nghe nói Lý Dịch - đệ nhất tài tử Khánh An phủ
thay cho Dương Ngạn Châu cũng có ý với Lục Xảo Xảo, dự đoán thời điểm tranh đoạt
vị trí đệ nhất, về thi tự thì Liễu Y Y không tranh nổi với nàng.
- Túy Mặc cô nương không chút tranh giành, cự tuyệt bao
nhiêu tài tử tuấn kiệt ngoài cửa để bọn họ rất bất mãn, tất nhiên sẽ không giống
như năm ngoái mà nâng nàng lên, nếu năm nay bị đá ra thập đại hoa khôi, trò vui
khá lớn nha, không có danh tiếng hoa khôi, sớm muộn gì cũng rơi vào hồng trần,
có lẽ huynh hay ta gì đều có cơ hội âm yếm, tân hưởng xuân tiêu cùng giai nhân.
Lý Hiên hơi kinh ngạc nhìn Lý Dịch, hỏi.
- Ngươi dự định tăng thơ cho Lục Xảo Xảo, trợ nàng trở thành
đệ nhất?
- Đến hình dáng Lục Xảo Xảo như thế nào ta còn không biết, tặng
thơ cho nàng làm gì?
Lý Dịch cũng không hiểu ra sao, không biết lời đồn từ đâu
ra.
- Ta cũng nghĩ thế, nếu ngươi tặng thơ cho Lục Xảo Xảo, sợ rằng
Khánh An phủ lại xuất hiện không ít nữ tử thương tâm đứt ruột, những người muốn
trở thành đệ nhất thanh quan, nhất định sẽ tìm ngươi liều mạng.
Lý Hiên gật đầu.
Tuy hàng năm cạnh tranh chọn hoa khôi sẽ xem xét đến rất nhiều
phương diện, nhưng những tài tử văn nhân đều là nhân tố có tính quyết định.
Không có gì làm cho các nàng dương danh bằng một bài thơ, từ
hay truyền bá rộng khắp..
- Xảo Xảo có điệu múa linh hoạt, Chương Thai Liễu, Chiêu
Dương Yến, Y Y từ nhỏ có thể ca múa, tùy ý múa thôi cũng đẹp, Diệu Diệu có
gương mặt điềm đạm, tiếng ca làm mọi người kinh diễm thán phục, nếu có tài từ
làm thơ vì các nàng, thi từ lan truyền ra, danh tiếng các nàng tất nhiên sẽ
tăng vọt.
Nếu như những bài từ, bài thơ này do đệ nhất tài tử Khánh An
phủ viết ra, hiệu quả sẽ còn tốt hơn, khi thi từ được người người truyền miệng,
mặc kệ Xảo Xảo, Y Y, Diệu Diệu trước đó vô danh không ai biết, trong vòng một
đêm thì sẽ vô số người biết rõ.
Mặc dù đệ nhất tài tử này điệu thấp không thể điệu thấp hơn,
rất nhiều người thậm chí đã quên tên hắn, nhưng Lý Hiên có thể khẳng định, nếu
như hắn viết cho vị cô nương nào đó một bài thơ hay một bài từ, vị trí đệ nhất
hoa khôi, người khác cũng đừng hòng tranh giành.