Tiêu Dao Tiểu Thư Sinh

Chương 280: Đêm Giao Thừa


trướctiếp

Còn ba ngày nữa đến Giao thừa, càng đến gần thì càng dễ xảy ra chuyện.

Bình dân trong phủ thành hôm nay đã nhìn thấy mấy người bị bắt, xích đeo trên cổ, kéo đi.

Đều là bọn lưu manh quen thuộc, cả ngày không làm việc đàng hoàng bị giam vào trong lao, không biết có bao nhiêu người vỗ tay khen hay.

Có lần này, đám lưu manh nhàn rỗi trong thành nhất thời an tĩnh, thành thành thật thật co cúm trong nhà, không dám ra cửa chạy lung tung. Mấy người mặt sẹo đều bị bắt đi, nghe nói Lưu Diêm Vương hạ lệnh, gã mặt sẹo lần này không chết cũng phải bị lột da, bọn hắn vẫn nên an phận chút, quỷ mới biết mấy xích sắt kia có thình lình treo lên cổ bọn hắn không.

Một gánh hát trong thành bỗng nhiên đóng cửa không tiếp tục kinh doanh, mấy nhà khác cũng bắt chước, chỉ có rạp hát nội thành và Câu Lan viện ngoài thành vẫn làm ăn đông đúc như cũ, khán giả nối liền không dứt, đi một nhóm lại tới một nhóm.

Khi thấy những gã lưu manh sinh sự đều bị quan sai mang đi, bao gồm cả Tôn lão đầu, tất cả mọi người như được ăn một viên thuốc an thần.

Từ bây giờ sẽ không gặp bất kì cản trở nào nữa, ai mà nghĩ ra người trẻ tuổi đứng phía sau bọn họ là Huyện úy đại nhân, còn lưu manh nào dám đui mù?

Lý Dịch chỉ để bộ khoái phụ trách đường phố lưu ý thêm nơi này, sau hôm nay, nhóm Tôn lão đầu chắc sẽ không gặp khó khăn gì nữa...

Có thể bởi vì gần sang năm nên mấy ngày nay không thấy thiếu nữ đòi bái sư kia, bây giờ là thời điểm nhóm nữ nhân và trẻ con bận rộn, quét sạch tro bụi, tạm biệt năm cũ đón năm mới đến, dùng bột mì chưng ra đủ loại kiểu dáng, hôm nay ba mươi, trong nhà đã được giăng đèn kết hoa.

Dù cổ đại hay hiện đại, Tết Âm Lịch đều là ngày lễ quan trọng nhất trong năm, vào tối giao thừa, người một nhà có thể tụ họp lại một chỗ ăn bữa cơm đoàn viên là việc hạnh phúc nhất, thỏa mãn nhất.

Hôm nay là một ngày bặc biệt, đường phố trong thành không náo nhiệt lắm, cửa hàng chỉ mở nửa ngày, sắc trời vừa tối, mọi người ai về nhà nấy chuẩn bị cơm tất niên.

Đóng cửa lớn, bên trong chính là một thế giới.

Đối với nhóm trẻ con ham chơi thì hôm nay là ngày vui vẻ nhất, chỉ cần không quá nghịch ngợm, các vị trưởng bối đều sẽ mở một mắt, nhắm một mắt.

Màn đêm buông xuống, bên ngoài đại trạch nổi lửa, nhóm trẻ con không ngừng ném cây trúc vào trong đống lửa, nghe tiếng trúc kêu lách cách vang lên không dứt, tranh đua xem cây trúc của ai bị ném ra tiếng lớn hơn.

Đây là "pháo" truyền thống nhất, còn pháo hoa đẹp mắt thì lại quá đắt, cha mẹ không dám mua, bọn họ chỉ có thể dõi theo tia sáng chói lóa từ trong viện nhà khác bắn lên trên trời rồi nổ tung, mỗi một tiếng vang đều có thể dấy lên một trận hú hét.

Lý Dịch không rảnh nhìn pháo hoa, hắn đã nhìn chán đủ loại pháo hoa tại hậu thế, cảnh này quá nhàm chán, không khơi dậy được hứng thú của hắn.

Để chuẩn bị cơm Tất Niên phong phú, người một nhà đều ơbận rộn trong phòng bếp.

Đối với mười mấy hộ gia đình còn sót lại trong trạch viện, đây là lần trải qua giao thừa xa xỉ nhất. Cho dù nhà nghèo nhất cũng có không ít gà vịt thịt cá, trong nhà không thiếu chút tiền này, bình thường tiết kiệm một chút, nhưng bây giờ là Giao Thừa, không cần tiết kiệm.

Lý Dịch chuyển một chiếc ghế nhỏ ngồi trong góc xử lý cá tươi mới mua sáng nay, thời điểm quan trọng như thế, sao thiếu cá chua ngọt được.

Tiểu Hoàn đang đút củi dưới lò, Như Nghi vớt mấy khối thịt được cắt gọn trong nước ra, đặt vào trong mâm bên cạnh. Cạnh bàn, đao trong tay Liễu Như Ý bay tán loạn, đậu hũ bị nàng cắt thành khúc, dày mỏng vô cùng đều đặn, đây là việc duy nhất nàng có thể làm trong phòng bếp.

Buổi tối hôm nay, trừ Liễu nhị tiểu thư, mỗi người đều sẽ làm hai món sở trường. Tiểu Hoàn thì đã được Lý Dịch dạy dỗ ra một tay trù nghệ, tại thế giới này, nghiễm nhiên đã trở thành một siêu đầu bếp.

Như Nghi lại càng không cần phải nói, trù nghệ của nàng thì ngay cả Lý Dịch cũng không sánh nổi, không mất một lúc, trên bàn đã đầy thức ăn.

Trước kia đều là Tiểu Hoàn hoặc Như Nghi nấu cơm, Lý Dịch và Liễu Như Ý chỉ cần há miệng ăn là xong. Có thể do thấy ba người trong nhà đều tự mình xuống bếp, chỉ mỗi mình đứng một bên chờ ăn cơm có chút không ổn, Liễu Nhị tiểu thư nhất định phải thể hiện một ít tài nấu nướng của mình, kết quả chính là giữa một bàn sắc, hương, vị đều đủ, có một vật thể đen sì.

Lý Dịch không thể tưởng tượng nổi những thứ đen sì này là gà rán Liễu Như Ý làm, chỉ đơn giản tẩm bột cho gà, cho vào dầu một lát rồi đem ra, đến lượt Liễu Nhị tiểu thư thì xuất hiện loại sản phẩm này.

Lý Dịch cầm lấy đũa, tán thưởng canh Như Nghi nấu vừa lửa, trù nghệ của Tiểu Hoàn lại có tiến bộ, không muốn động vào đống đen như than kia.

- Nếm thử vị đồ ăn ta làm thế nào.

Liễu Nhị tiểu thư gắp một miếng gà rán đưa vào chén Tiểu Hoàn, mắt chăm chú nhìn nàng.

Mặt Tiểu Hoàn tái đi, việc lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, lấy cớ đau bụng nhanh chóng chạy trốn.

Thấy ánh mắt Liễu Như Ý đã nhìn về phía hắn, Lý Dịch biến sắc, không đợi hắn kịp phản ứng, trong chén đã xuất hiện một cục đen sì.

Liễu Nhị tiểu thư rõ ràng không có ý định buông tha hắn, đây là lần đầu nàng xuống bếp, nếu lần này làm nàng mất mặt, lần sau không chừng nàng sẽ trả thù. Cân nhắc lợi và hại, sau cùng cảm thấy ăn một miếng đồ cháy cũng chẳng sao, ăn đồ khét có thể phát tài, đây là đạo lý bà nội nói cho hắn khi còn bé, tuy cho tới bây giờ đều chưa linh nghiệm, biết đâu đến đây lại có hiệu lực?

Gà rán mà có thể làm ra mùi than, Lý Dịch lại có cái nhìn mới về trù nghệ của Liễu Nhị tiểu thư. Nữ hài tử mà thế này, cũng chỉ có ở hậu thế mới có người lấy, còn ở đây, nữ tử không biết làm cơm, sợ rằng ngày thứ hai sẽ bị nhà mẹ chồng đuổi ra lập tức.

- Thế nào?

Liễu Như Ý nhìn hắn hỏi.

- Cũng không tệ lắm.

Lý Dịch một lần nữa kẹp một cục đặt trong chén nàng, nói.

- Muội cũng nếm thử đi.

Sau khi nhấm nháp kiệt tác của mình, Liễu Nhị tiểu thư đen mặt đi súc miệng. Tiểu Hoàn trở về, thừa dịp nàng không ở đây nhanh chóng trả cục than kia về, vỗ vỗ ngực nhỏ, lòng còn sợ hãi.

Liễu Nhị tiểu thư súc miệng trở về, chuyển tay ném những thứ kia vào thùng rác, không hề đề cập tới việc xuống bếp nữa.

Cơm nước xong xuôi, tất nhiên có rất nhiều hoạt động.

Tiểu Hoàn đang tiến hành hoạt động bí mật gì đó với mấy hảo tỷ muội, Lý Dịch thì đốt pháo hoa, để đến nhóm trẻ con vây quanh hắn không kìm được thét lên, bầu trời trên đỉnh đầu thỉnh thoảng có ánh sáng nổ vang...

Kể từ khi có kí ức đến nay, đây là lần đầu tiên không đón Giao thừa muộn, cứ như vậy đi qua, khi từ trong đêm tối có tiếng chuông truyền đến từ phía xa, lịch sử lại lật sang một trang mới, chính thức tiến vào Cảnh Hòa năm thứ hai.

Lý Dịch ôm tiểu nha hoàn đang ngủ thiếp đi vì đón Giao thừa nhẹ nhàng đặt lên giường, đắp kín mền, lặng lẽ lui ra ngoài.

Ánh lửa pháo hoa nơi xa vẫn rực rỡ, nơi này không có lệnh cấm pháo hoa, cũng không cần lo lắng khói quấy nhiễu, Lý Dịch đứng dưới hiên, nhìn vào bầu trời đêm sáng tối chập chờn phương xa, thật lâu không thu tầm mắt.

Cảnh tượng mà hắn cũng thấy trước đây không phải dưới bầu trời này.

Một chiếc trường sam được khoác lên người, Lý Dịch thu tầm mắt lại, xoay người ôm lấy nữ tử trước mắt, trong ánh mắt hơi kinh ngạc ấy, nắm tay nàng trở về phòng.


trướctiếp