- Nghe nói Câu Lan ngoài thành lại ra vở mới, tên là
"Thiện Nữ U Hồn", còn hay hơn "Họa Bì", có muốn cùng đi xem
không.
- Ha ha, ta xem từ lâu rồi, rạp hát trong thành đã có từ hai
ngày trước, dù sao ngoài thành vẫn chậm hơn một chút, lần này ta tới để nghe
lão Triệu kể chuyện võ lâm.
Tại cửa một khu phố ngoài thành, hai nam tử cười chào hỏi,
sóng vai mà đi.
- Chỉ sợ hôm nay không xem "Thiện Nữ U Hồn" được,
ta mới từ bên kia sang, Câu Lan viện hôm nay đóng cửa, mất công dậy sớm.
Một người đi ra nhắc nhở.
- Đóng cửa? Vì sao?
- Mấy người họ sao vậy nhỉ, có bạc không chịu kiếm...
Những người thích xem kịch nghe hát trong ngoài phủ thành
kinh ngạc phát hiện, toàn bộ mấy tòa Câu Lan viện mới xây gần đây đều đóng cửa
vào hôm nay, những người muốn xem vở mới, nghe kể chuyện võ lâm nhất thời không
có nơi để đi, trách móc hai câu, chỉ đành dẹp đường hồi phủ.
Trong thành, rạp hát Trường Bình Nhai rất được khen ngợi
cũng treo thẻ bài báo hôm nay nghỉ, làm vô số người thất vọng đi về.
Mà lúc này, trong rạp hát, quản sự của các Câu Lan viện ở
ngoại thành đang tụ tập bên trong.
- Uyển cô nương, chúng ta cứ đóng cửa như vậy cũng không phải
cách, mấy ngày nay "Thiện Nữ U Hồn" đang nổi, một ngày không mở cửa sẽ
phải tổn thất năm quan tiền đấy!
Một lão giả có mái tóc hoa râm sầu mi khổ kiểm lên tiếng.
Lão giả vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều đặt lên một nữ tử
duy nhất trong tràng.
Tuy bề ngoài quản sự là Tôn lão đầu nhưng bọn hắn rõ ràng,
lúc gặp phải đại sự, Uyển cô nương mới là người có quyền lên tiếng nhất.
Uyển Nhược Khanh vẫn không nói gì, một lão giả khác thì vỗ
bàn, râu run run nói.
- Đám súc sinh hèn hạ này, bọn nhỏ thật vất vả mới có cơm
no, bọn họ liền nổi lên ý xấu. Không thể giao kịch bản ra, đây là thứ trọng yếu
hơn cả sinh mạng. Chỉ một xâu tiền đã muốn mua à, rõ ràng là ăn cướp! Lão đầu tử
ta không sống được mấy năm nữa, xem như liều cái mạng già cũng muốn bọn chúng
không có quả ngọt để mà ăn!
- Tiền lão yên tâm, không ai sẽ giao kịch bản ra, kẻ nào
cũng không cho, Tôn lão đi giải quyết chuyện này, nhất định sẽ không để cho những
người kia chiếm được.
- Khó đấy...
Lão giả lên tiếng đầu tiên thở dài một hơi, bảo.
- Chúng ta không quyền không thế, lấy cái gì mà đấu với bọn
hắn đây, mấy đứa nhỏ còn đang nằm trong tay họ đấy.
Lão giả vừa dứt lời, mọi người đã thấy Tôn lão đầu đi cùng một
vị thanh niên vào từ cửa sau.
- Người bị thương sao rồi?
Người thanh niên đi tới, đi thẳng ngay vào vấn đề.
Mọi người nghi hoặc nhìn người trẻ tuổi trước mắt, sau khi
nhìn Tôn lão đầu một cái, dường như có chút hiểu rõ, thần sắc hơi biến hóa.
Uyển Nhược Khanh tiến tới đáp.
- Đã thỉnh đại phu, bọn họ chỉ bị thương ngoài da, không có
gì đáng ngại. Nhưng có một người đứt hai xương sườn, phải cần tu dưỡng một đoạn
thời gian.
Lý Dịch lại hỏi.
- Ai động thủ, đã điều tra ra chưa?
- Chính là lưu manh nổi danh trong thành, nói Câu Lan viện nằm
trong địa bàn của bọn họ, được bọn họ che chở, lẽ ra phải cho bọn hắn tiền bảo
kê, chúng ta vốn không muốn đụng chạm đến chúng, nghĩ cho chút tiền rồi đuổi đi
là xong. Ai ngờ chúng vừa há miệng thì đòi mười quan tiền, còn nói mỗi ngày đòi
một lần, nhóm Đông Tử chẳng qua chỉ tranh luận hai câu đã bị bọn họ đả thương.
Người mở miệng lần này lão giả tóc hoa râm vừa nãy, rất cung
kính bẩm báo. Nhìn thái độ của Tôn lão đầu và Uyển cô nương đối với người thanh
niên, làm sao không biết hắn chính là ân nhân cho những đào kép như bọn họ có
cơm ăn, một năm một mười kể hết mọi chuyện.
- Vì sao không đi báo quan?
Lý Dịch hỏi.
Khánh An phủ thành, thậm chí An Khê huyện cũng đều bị hắn
chia ra thành mấy khu quản hạt nhỏ, mỗi một khu đều có người chuyên phụ trách,
cũng quản lý việc đánh nhau ẩu đả, bất bình ức hiếp người lành. Khi Chu huyện
úy còn đảm nhiệm, các bộ khoái nha dịch kia làm gì hắn không xen vào. Để thực
hiện ước định với công chúa, trước khi rời đi nha môn, hắn ước thúc mấy tên kia
không ít. Nếu có ai chểnh mảng nhiệm vụ hoặc xảy ra chuyện ức hiếp bách tính,
không cần tự mình động thủ, Lưu Nhất Thủ sẽ khiến bọn hắn ăn không tiêu.
Lão giả lắc đầu.
- Không thể báo quan, mấy tên lưu manh này bình thường không
ít lần vào nha môn, bị bắt vào nhiều lắm chỉ bị nhốt mấy ngày, chờ bọn hắn đi
ra, người xui xẻo vẫn là chúng ta. Hơn nữa lần này bọn họ có người sai sử, mục
đích chính là để chúng ta giao kịch bản, muốn giành miếng cơm này, lòng dạ thật
độc ác!
Bao gồm Tôn lão đầu, tất cả mọi người đều rười rượi.
Quan phủ chắc chắn sẽ không quản chết sống của những đào kép
thân phận đê tiện như bọn họ. Lấy khả năng của bọn chúng, nếu báo quan thật, bọn
họ trái lại sẽ gặp rắc rối nhiều hơn.
Thật vất vả mới có hi vọng, lẽ nào phải bước vào vực sâu lần
nữa?
Trên khuôn mặt già nua của Tôn lão đầu hiện lên vẻ không cam
lòng, cả người dường như già đi mấy phần.
Trừ Lý Dịch, người không lo lắng còn lại chính là Uyển Nhược
Khanh.
Bởi vì chỉ có nàng biết, người đang đứng sau lưng bọn họ
không phải chỉ là một thư sinh yếu đuối. Tại Ninh Vương phủ, hắn đã răn dạy tân
khoa tiến sĩ ngay trước mặt nhiều vị đại nhân, đắc tội rất nhiều người nhưng vẫn
bình an vô sự, trái lại Thôi Duyên Tân và Giang Tử An cho đến bây giờ vẫn không
được triều đình ủy nhiệm, con đường làm quan còn chưa bắt đầu đã chạy tới điểm
cuối...
Tôn lão và Tiền lão lo lắng sau khi báo quan thì những kẻ
lưu manh đó sẽ trả thù, nhưng lại không biết người bọn lưu manh rỗi việc đó nên
cần phải sợ nhất, chính là hắn...
- Trở về hết đi, mọi chuyện cứ như bình thường, nên làm gì
thì làm cái đó, những chuyện này ta sẽ xử lý.
Lý Dịch vừa dứt lời, trên mặt mọi người lộ vẻ khó xử.
Trước khi chuyện này giải quyết xong, những kẻ đó sẽ không từ
bỏ ý đồ. Bọn họ chân trước vừa mở cửa biểu diễn, chúng nhất định sẽ chân sau
theo vào.
Không chờ bọn hỏi ra lo lắng trong lòng, bỗng nhiên "soạt"
một tiếng, một đám người chạy vào, hán tử cầm đầu bẻ xương tay kêu răng rắc,
hưng phấn hỏi.
- Cô gia, lần này cần đánh ai?
......
......
Buổi sáng còn đóng cửa kín mít, rạp hát và Câu Lan viện buổi
chiều đã mở cửa đón khách.
Còn mấy ngày đến năm mới, đồ Tết cần mua đã mua đủ, người
nhàn rỗi không có chuyện gì làm dần nhiều lên. Nếu con người cứ rảnh rỗi mãi
cũng sẽ sinh ra bệnh, bởi vậy rất nhiều người đều sẽ tìm cho mình một ít việc
làm trong mấy ngày này.
Câu Lan là một nơi đáng để đi, nhất là các toà Câu Lan viện
mới xây càng thu hút không ít ánh mắt người khác.
Xem kịch không phải việc gì quá mới mẻ, mấy thứ cũ rích này
họ đã xem chán từ lâu, chỉ có những vở lạ mắt nào như "Thiện Nữ U Hồn"
mới khiến bọn họ ưa thích.
Tuy trong rạp hát có thêm hai hán tử trông có vẻ bất phàm,
nhưng lòng Tôn lão đầu vãn không hề thả lỏng chút nào. Liếc mắt nhìn vị công tử
trẻ tuổi đang cười đùa với Uyển cô nương, lão đành thở dài một hơi.
Dù có thể đuổi mấy tên lưu manh đó thì sao. Đuổi đi một lần,
hai lần, có thể đuổi thêm vô số lần nữa sao? Bọn chúng chung quy sẽ ngóc đầu
trở lại, đến lúc đó nên làm gì?
Hơn nữa, những gã lưu manh gây chuyện kia cũng không phải trọng
điểm, bọn người coi trọng kịch bản mới là đối tượng nên đau đầu nhất!
Tôn lão đầu vỗ vỗ cái đầu đang trướng to, chợt một tiếng cười
càn quấy truyền tới.
- Lão già, làm ăn khá khẩm nhỉ, đủ mười quan tiền chưa? Lão
tử từ trước đến nay luôn giữ lời, nếu lão có thể lấy ra mười quan tiền, lão tử
lập tức đi ngay, ngày mai lại đến.