Công chúa điện hạ phải đi, Lý Dịch cớ gì không vui?
Sẽ không có người mỗi ngày nhìn chằm chằm muốn ép khô -- giá
trị thặng dư của hắn, chơi đùa ra thứ tốt gì cũng sẽ không bị nàng cướp, một
chút công lao khổ cực cũng không cho...
Những ngày không có Công chúa điện hạ, hắn tựa như một con
chim thoát ra khỏi lồng, như ngựa hoang không còn bị dây cương trói buộc, tóm lại
cuộc sống sau này muốn dễ chịu bao nhiêu thì dễ chịu bấy nhiêu.
Có ai chịu mỗi ngày đều bị người ta nhìn chằm chằm không?
Lý Dịch vẻ mặt chờ mong nhìn nàng, nói
- Độc tại dị hương vi dị khách, mỗi phùng giai tiết bội tư
thân, nhãn khán trứ niên tiết tựu yếu đáo liễu, thị cai hồi khứ khán
khán...(*), đúng rồi, sau lần này có còn trở lại không?
(*) Tạm dịch:
Một mình ở nơi đất lạ làm khách lạ,
Tới ngày tiết đẹp lại nhớ nhà bội phần,
Mắt thấy ngày tết sắp đến rồi,
Quay đầu lại trở về trông thôi.
Lý Minh Châu thầm đọc lại hai câu thơ vừa rồi, nói.
- Nếu không có gì ngoài ý muốn, sang năm ta sẽ về.
- Về à...
Vẻ mặt Lý Dịch khó mà che giấu được sự thất vọng.
Lý Minh Châu ngước mắt nhìn hắn.
- Ngươi hi vọng ta vĩnh viễn không trở lại?
Lý Dịch vội vàng lắc đầu.
- Không có không có, bây giờ còn một tháng nữa là đến cuối
năm, không cần về gấp vậy đâu, ở lại thêm mấy ngày cũng được.
- Vậy ở lại thêm mấy ngày nữa đi.
Lý Minh Châu gật đầu.
- Thẩm Lương có thay đổi cách điều chế "Thiên Phạt",
buổi chiều sẽ ra ngoài thành làm thí nghiệm, ngươi cũng đi theo đi.
Lý Minh Châu nói xong quay người rời đi, Lý Dịch rất muốn
tát miệng mình một cái.
Được lắm, tại sao cứ phải tiện miệng nói thêm một câu?
...
...
Cuối cùng Lý Minh Châu vẫn phải đi, đường đường là một Công
chúa, không có khả năng cuối năm mà cứ ở bên ngoài. Tuy không biết nàng còn có
thể quay lại không, nhưng chí ít Lý Dịch có thể thanh nhàn một lúc.
Như Ý phường.
Lý Dịch tự mình xuống bếp lảm cả một mâm tám món ăn, một
canh, một món ăn cuối cùng còn chưa bưng lên, Lý Hiên đã ngồi đó ăn như hổ đói,
không có chút phong độ nên có của hoàng gia.
Lý Minh Châu không hề động đũa, uống rượu một chén lại một
chén.
Trước kia đều một tay cầm vò rượu ngửa đầu nốc, không biết
có phải trước khi đi nàng định để lại ấn tượng tốt không mà động tác hôm nay
văn nhã hơn rất nhiều.
Lý Dịch có chút buồn bực, nàng sắp phải đi lại không mở thiết
yến thết đãi một vài bạn cũ tại những nơi cao cấp như Túy Hương lâu, Quần Ngọc
viện, đến Như Ý phường để hắn xuống bếp làm đồ ăn là đạo lý gì?
Nhưng nể tình sẽ nhanh chóng không gặp nàng nữa, hắn không
so đo mấy thứ này.
Vì cuộc sống tốt đẹp sau này, vất vả một chút thì có làm
sao?
Món sườn dấm đường cuối cùng còn chưa đặt lên bàn, Lý Hiên
đã đưa đũa qua. Lúc không có người ngoài, con hàng này không hề giống người từng
học lễ nghi hoàng gia. Đang làm khách ở nhà người khác cơ mà, trong gia đình
bình thường thôi, nếu nhãi con nào dám làm gì thì làm, đã sớm bị gia trưởng lôi
ra đánh.
Coi như có chút lương tâm, Lý Hiên còn biết chừa lại một ít
thức ăn trên bàn cho hắn. Hắn kẹp một miếng xương sườn mới ra lò, cẩn thận nhai
chậm rồi nuốt xuống, không khỏi cảm thán, trù nghệ của mình thật sự ngày càng tốt.
Lý Hiên giơ chén rượu lên, nói.
- Minh Châu ngày mai sẽ đi, một chén rượu này, tiễn muội!
Nói xong, nhanh chóng uống một hơi cạn sạch.
Tư thế rất khí phách, rất có cảm giác như tửu trung hào kiệt,
ai không biết còn cho rằng tửu lượng hắn rất cao, nhưng thực tế nồng độ rượu
trong chén không quá mười độ.
Cho Lý Hiên một ánh mắt khinh bỉ, bưng cái chén của mình
lên, Lý Dịch uống cạn một chén rượu nho ngọt lịm, vùi đầu tiếp tục dùng bữa.
Lý Minh Châu mới là tửu trung hào kiệt chân chính, trong vò
rượu bên cạnh là rượu có nồng độ cồn cao nhất do Như Ý phường sản xuất, uống mấy
chén cũng không thấy mặt nàng đỏ.
- Lý Dịch, sau này ngươi muốn làm gì?
Lý Minh Châu dường như đã uống đủ, đặt chén rượu xuống, nhìn
hắn, bỗng nhiên hỏi.
Lý Dịch đang tranh đoạt miếng sườn cuối cùng với Lý Hiên,
sau khi có chân khí, động tác và tốc độ phản ứng đều nhanh hơn rất nhiều, Lý
Hiên căn bản không phải đối thủ. Dễ dàng đánh bại Lý Hiên, Lý Dịch đặt miếng sườn
vào chén, không ngẩng đầu nói.
- Chưa nghĩ ra, như bây giờ đã rất tốt, không bận gì thì nằm
phơi nắng trong sân, đi Câu Lan nghe hí một lát, về sau -- có lẽ cũng sẽ như vậy.
Đã ăn thì phải ăn cho ngon, đừng nên nói về lý tưởng nhân
sinh. Về việc này, Lý Dịch không có gì để nói với nàng.
Thân phận mọi người chênh lệch xa vạn dặm, Công chúa điện hạ
thích trừ bạo an dân, muốn thiên hạ hòa bình, Lý Dịch thì không có dã tâm lớn,
có thể cùng các nàng Như Nghi có một mái nhà để phơi nắng là được, tuy không ôm
chí lớn, nhưng vui được an sinh.
Không cướp lại được miếng sườn cuối cùng từ tay Lý Dịch, Lý
Hiên có chút thất vọng, nghe hắn nói vậy thì có chút hâm mộ.
Không hâm mộ hắn có thể phơi nắng trong sân, cũng không hâm
mộ hắn có thể đi Câu Lan nghe hí. Chỉ hâm mộ hắn muốn làm gì cũng có thể làm,
không như mình, những gì hắn muốn làm đều không được cho phép.
Phụ vương không cho phép hắn ném đá lên nóc nhà hoặc lên
cây, ném lá cũng không được, không cho hắn nghiên cứu mấy thứ linh ta linh tinh
kia nữa, sau khi các vị phu tử rời đi thì không tiếp tục mời người đến dạy hắn,
mà mỗi ngày luôn cho người đưa thư tịch tới để hắn tự đọc. Nếu không phải nhờ mặt
mũi Minh Châu, hiện tại hắn không thể nào xuất hiện ở đây.
Một câu của Lý Dịch làm những lời Lý Minh Châu đã chuẩn bị
không thể nói ra, một lát sau mới nhìn hắn hỏi.
- Nếu phụ hoàng hạ chỉ cho ngươi vào triều làm quan thì sao?
- Cô sẽ không định làm vậy thật chứ?
Lý Dịch vẻ mặt cảnh giác nhìn nàng, tám món ăn một canh
luôn đó, hắn khổ cực làm tiệc tiễn biệt cho nàng, nàng không chỉ không cảm ơn,
ngược lại còn lấy oán báo ân, công chúa đều không nói đạo lý như thế?
Lý Dịch đặt đũa xuống, nhìn nàng nói.
- Tha cho ta đi, triều đình phức tạp thế nào, tối tăm thế
nào, cô rõ ràng hơn ta nhiều. Nếu ta vào nơi đó, không đến mấy ngày sẽ bị nuốt
đến một mẩu xương vụn cũng không còn, không cần phiền cô nhặt xác giúp ta luôn.
Làm một Huyện úy đã là mức giới hạn hắn có thể nhận. Tuy
chưa từng vào triều đình, nhưng Hoa Hạ mấy ngàn năm lịch sử, Lý Dịch sao có thể
không biết nơi ấy chính là một nơi ăn thịt người. Lý Dịch không cho rằng ở nơi
đó hắn có thể lăn lộn tốt hơn mấy lão hồ ly sống mấy chục năm. Có thể leo đến
vị trí đấy, ai mà không phải nhân tinh. Đó chính là ranh giới cuối cùng của hắn,
nếu Hoàng đế có ý này thật, hắn sẽ không chút do dự lập tức chạy trốn. Hắn
không có bao nhiêu lòng trung thành đối với Cảnh quốc, sống ở đâu cũng là sống,
nếu thực sự không thể đi đâu nữa thì chiếm núi làm Đại vương xem như cũng là một
lựa chọn tốt.
Dù sao thì loại chuyện thế này trong nhà đã có kinh nghiệm,
trở lại nghề cũ cũng được. Nghe nói Tây Bắc trộm cướp nghiêm trọng, sâu trong
núi đều là bọn sơn tặc cướp đường, quan phủ căn bản không duỗi tay tới chỗ đó
được, cùng lắm thì dọn dẹp một chút vào trong đó làm sơn tặc vương, coi như
không quên bản tâm, không quên lý tưởng mới đầu hắn theo đuổi...
Lý Minh Châu không biết nên phản bác thế nào, nàng rất muốn
nói triều đình không đen tối như hắn nghĩ, nhưng nếu nói lời này sẽ vi phạm
lương tâm. Suy nghĩ kỹ một chút, lấy tính tình của Lý Dịch ở nơi nào cũng được,
nhưng vào triều đình, có lẽ sẽ giống như hắn nói, bị ăn không còn một mảnh
xương.
Nơi ấy chính là chiến trường của những kẻ hào môn và quyền
quý. Lợi ích tranh chấp, không thấy đao binh, càng thêm thảm liệt so với chiến
trường chân chính. Dính dáng quá nhiều, ngay cả Phụ hoàng cũng không thể tránh
được, để hắn đi triều đình sẽ hại hắn -- chẳng lẽ nói suy nghĩ ngay từ đầu của
nàng là sai lầm?
Lý Minh Châu nhìn Lý Dịch và Lý Hiên lại đang tranh đoạt thức
ăn trong mâm. Mắt thấy sắp đến tay, trên mặt Lý Dịch lộ ra nụ cười đắc ý, Lý
Minh Châu cầm lấy đũa, kẹp đi một lát rau xanh cuối cùng trong mâm, lâm vào trầm
tư.