Gia chủ Hàn gia bất hạnh đổ bệnh, Tứ Hải tiêu cục tạm thời
ngừng kinh doanh, không tiếp nhận bất cứ nhiệm vụ áp tải nào nữa.
Điều này hiển nhiên vẽ vời cho thêm chuyện, qua chuyện này,
việc làm ăn của Tứ Hải Tiêu cục xuống dốc không phanh, trong mười lần chuyển có
đến năm lần bị cướp, còn ai thể yên tâm giao hàng hóa cho bọn họ?
Qua mấy ngày phát tán, lời đồn đã bắt đầu phát triển theo hướng
thần thoại.
Hàn gia nắm giữ một bản kiếm phổ tuyệt thế, tập được nửa
thành có thể trở thành cao thủ nhất lưu, dương danh võ lâm, tập được hai thành
có thể trở thành cao thủ Tông sư, tập được ngũ thành có thể quét ngang giang hồ,
thiên hạ vô địch, treo tông sư lên đánh...
Hầu như ai cũng nghe thấy mấy lời đồn thế này trong võ lâm.
Hàn gia cũng đã phái ra không ít người đi ngăn lại các tin đồn
nhưng chỉ có thể dùng vũ lực uy hiếp những kẻ kể chuyện bên trong Câu Lan, còn
sau khi bọn hắn đi rồi, muốn nói thì vẫn nói, chén cơm chắc chắn phải tranh thủ,
sao không thừa dịp trận gió đông này kiếm nhiều tiền một chút?
Tuy địa vị người kể chuyện thấp hèn nhưng triều đình xưa nay
chưa bao giờ định tội lời nói, huống chi một Hàn gia?
Đây vốn chỉ là một tầng gợn sóng rất nhỏ, nhưng tầng gợn
sóng ấy lấy Khánh An phủ làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phương tám hướng thì
vô số mạch nước ngầm bắt đầu khởi động tại các ngõ ngách trong võ lâm.
- Tứ Hải tiêu cục đã ngừng việc làm ăn, hơn một nửa tiêu sư
rời khỏi Hàn gia, ra ngoài tự mưu sinh, nghe nói Hàn Đại Trung biết được việc
này, hộc máu tại chỗ ba lần, bây giờ đã nằm trên giường không dậy nổi.
Lúc Ngô Nhị nói chuyện này thì sắc mặt hơi đỏ, nước miếng
văng tung tóe, nốc một hớp nước trà, hưng phấn nói tiếp.
- Ta đã không vừa mắt gã họ Hàn đó từ lâu, võ công cao thì
ngon lắm sao, võ công cao thì có thể tùy tiện khi dễ người khác, giờ thì sao,
gặp báo ứng rồi!
Tuy Ngô Nhị không biết Hàn Đại Trung, nhưng huynh trưởng
trong nhà cũng làm nghề vận tiêu, Tứ Hải tiêu cục ỷ vào người đông thế mạnh, những
tiêu cục quy mô nhỏ thường xuyên bị họ dọa nạt, đơn hàng bị cướp không nói,
ngay cả người cũng bị đánh mặt mũi bầm dập.
Đây là thứ nhất, Hàn Đại Trung kia có danh khí không nhỏ
trong võ lâm, nhưng lại không có chút dính dáng gì đến hai chữ "hiệp
khách", chuyên giở thủ đoạn trộm cắp, lừa đời lấy tiếng -- nói tóm lại,
Ngô Nhị nhìn hắn không thuận mắt đã lâu.
Lần này Tứ Hải tiêu cục đã thương cân động cốt, nguyên khí đại
thương, có im hơi lặng tiếng thời gian dài hay không thì chưa biết, nhưng riêng
nghe nói họ Hàn kia tức giận đến nỗi nằm trên giường không dậy nổi, hắn đã thấy
toàn thân thoải mái.
Lý Dịch đẩy đẩy cái đĩa đồ ăn tới trước mặt hắn, ra hiệu hắn
nói tiếp.
Ngô Nhị cũng không khách khí, lấy hột đậu phộng ném vào miệng
cắn rột rột, nói:
- Bây giờ trên giang hồ có không ít người đang mưu đồ cướp
kiếm phổ của Hàn gia, cho tới hôm nay, có ít nhất ba thế lực bắt đầu động thủ với
Hàn gia.
Uống chén nước nhuận hầu, rồi nghi hoặc nhìn Lý Dịch hỏi.
- Đại nhân, ngài nói Hàn Đại Trung này rốt cuộc có phải một
kẻ bị thiến không, Tịch Tà kiếm pháp nọ thật sự chỉ có tự cung mới có thể luyện?
Thấy vẻ mặt vô cùng khó hiểu của Ngô Nhị, Lý Dịch biết ngay
hắn đã đạt được hiệu quả mình muốn, ngay cả Ngô Nhị tự phát ra lời đồn cũng
nghi ngờ với việc rốt cuộc Hàn Đại Trung có tiểu jj hay không, huống chi người
khác?
Trên thực tế, trước đó hắn cũng không hoàn toàn nắm chắn
cách này có thể thành công hay không.
Dù sao Tịch Tà Kiếm Pháp chỉ là một môn võ học Kim lão gia tử
bịa đặt, họa diệt môn Lâm gia cũng chỉ tồn tại trong "Tiếu Ngạo Giang Hồ",
ngộ nhỡ nhóm võ lâm cao thủ trong thế giới này không chịu cho mình quay vòng
thì sao?
Có điều khi đó còn chưa nghĩ ra được biện pháp tốt hơn, tạm
thời thử xem sao...
Lâm gia lấy tiêu cục lập nghiệp, Hàn gia cũng làm tiêu cục,
danh tiếng Tịch Tà Kiếm Pháp được phóng đại đến cực hạn, một kiếm nơi tay,
thiên hạ ta có. Hàn Đại Trung có ngoại hiệu "Khoái Kiếm", nghe nói những
kẻ võ công đó bất nhập lưu đều không thấy rõ đường kiếm của hắn, tu luyện Tịch
Tà Kiếm Pháp cần phải tự cung, Hàn Đại Trung cưới năm sáu thê thiếp, hai mươi
năm qua chưa sinh ra được nửa đứa con trai -- vị Hàn tiền bối này là người trời
sinh để gánh cái danh này.
Truyền ngôn bắt nguồn từ những câu nói dối kinh điển a.
Lý Dịch cho rằng những người kia sẽ không hứng thú với một
môn võ công cần phải cắt tiểu jj mới có thể luyện thành, chí ít cũng sẽ không
hiếu kỳ gì, nhưng sự thật cho thấy, đối với những người luyện võ đến nỗi phát
điên, trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ thú vị hơn làm một nam nhân đúng
nghĩa.
Hàn gia nhất định đã toi, từ khi vị Hàn tiền bối kia triệu tập
mấy tên đạo tặc lục lâm đến Liễu Diệp trại gây sự thì đã quyết định kết cục hôm
nay của hắn.
Tịch Tà Kiếm Pháp có sức hấp dẫn quá lớn, những người kia nhất
định sẽ tìm mọi cách để đạt được, đương nhiên, Hàn tiền bối là một vị anh hùng
tính tình cương liệt, mặc kệ những người kia dùng cực hình gì lên người hắn, hắn
cũng sẽ không nói, đánh chết cũng không nói, dù bị những người kia chà đạp,
đánh mất khí tiết tuổi già hắn cũng sẽ không để lộ bất cứ bí mật gì liên quan tới
Tịch Tà Kiếm Pháp.
Cho dù có hỏi thế nào Hàn tiền bối cũng đều bày ra vẻ không
hay biết gì, những người kia nhất định sẽ rất thất vọng. Để moi ra được bí mật
về kiếm pháp, sợ rằng sẽ sử dụng một số thủ đoạn khác, về phần rốt cuộc là thủ
đoạn gì, đó không phải chuyện Lý Dịch cần quan tâm.
Bóp một hạt đậu tằm đưa vào trong miệng, không biết đậu tằm
ngũ vị hương hôm nay do ai làm, mùi vị còn kém một chút, cũng không thể loại trừ
khả năng khẩu vị của hắn tương đối kén, Ngô Nhị đối diện thì đang đang ăn say
sưa ngon lành.
Hôm nay Câu Lan chuẩn bị bán thêm đậu tằm, phần nhỏ năm văn,
phần lớn mười văn, giá cả vừa phải, không gạt già trẻ.
Còn về mùi vị cũng chuẩn bị thêm mấy loại. Vị ban đầu của
tương ngũ vị hương rất thơm, làm vị tê cay thì tương đối rườm rà, không biết thế
giới này có ớt không, tuy nhiên phải cay đến bán sống bán chết, song cũng không
thể làm một món đậu tằm Ngũ Vị Hương mà đi tìm ớt khắp thế giới được. Thù Du
cũng khá cay nhưng vị không chính tông, miễn cưỡng có thể thông qua.
- Thế nào, ăn ngon không?
Thiếu nữ tên Tiểu Châu chạy tới, vẻ mặt chờ mong hỏi Lý Dịch.
Lý Dịch lắc đầu, miệng tiểu cô nương lập tức xẹp xuống.
- Vị khá ổn.
Vẻ thất vọng trên mặt thiếu nữ biến mất, vui sướng hỏi.
- Vậy công tử cảm thấy bán bao nhiêu tiền thì thích hợp?
Lý Dịch chỉ chỉ cái đĩa trước mặt, nói.
- Nếu đĩa nhỏ hơn chút, bán năm văn tiền không có vấn đề.
Thiếu nữ đỏ mặt mừng phấp phới, đậu tằm tự mình làm có thể
được Lý Dịch công nhận, lòng hư vinh nho nhỏ được thỏa mãn.
Một dĩa nhỏ thế này có thể bán được năm văn tiền
Câu Lan ngày mai sẽ khai trương lại, sau đó, nàng cũng có thể
tự kiếm tiền...
Hàn gia
Hàn tiền bối tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm, người nắm
trong tay Tứ Hải tiêu cục, Hàn Đại Trung Hàn đại gia chủ đang nằm trên giường,
trên mặt đầy vẻ suy sút.
Không đến mười ngày, Hàn gia cực thịnh một thời đã dần trở
nên tan tác.
Ai cũng bỏ đi, Tứ Hải tiêu cục chỉ còn trên danh nghĩa, đệ tử
đã thu ở lại không đến mấy người. Hàn gia xong, tiêu cục mất, hơn nữa cho tới
bây giờ, hắn còn không biết kẻ giấu mặt đằng sau màn tiêu diệt Hàn gia rốt cuộc
là ai...
Uy hiếp đến từ người trong võ lâm vẫn còn, một quyển kiếm phổ
có thể xưng bá võ lâm đủ để vô số kẻ tự xưng là hiệp khách danh môn chính phái
biến thành đạo tặc lục lâm, những kẻ thừa dịp lúc rối loạn ra tay với Hàn gia
cũng không thiếu.
Nếu không phải mấy năm nay hắn còn chút uy danh trong võ
lâm, chỉ sợ đã có người đánh tới cửa.
Cửa phòng bị đẩy ra, một nữ tử trẻ tuổi đi vào.
Nhìn thấy nữ tử xinh đẹp, khuôn mặt Hàn Đại Trung mới hiện
ra một tia nhu hòa.
Đây là Ngũ phu nhân hắn đón vào không lâu. Mấy ngày gần đây
thê thiếp của hắn chạy đi hết, chỉ còn lại mỗi Ngũ phu nhân. Nàng làm hắn thường
xuyên nhớ tới vợ cả chết sớm, sau khi thở dài, may mắn còn có Ngũ phu nhân vẫn
một mực không rời không bỏ, trong lòng vui mừng.
- Lão gia, đừng lo, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.
Ngũ phu nhân đặt một cái khay lên bên giường, ngồi xuống
nói.
- Tiểu Nhu, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ khiến Hàn gia đông
sơn tái khởi!
Hàn Đại Trung chống người ngồi dậy, nhìn nữ tử, thâm tình
nói.
- Vâng, thiếp tin tưởng lão gia.
Nữ tử được gọi Tiểu Nhu gật đầu, cầm một bát thuốc đen sì từ
khay lên, ánh mắt cũng thâm tình nhìn hắn, chậm rãi mở miệng.
- Lão gia, thân thể quan trọng hơn, uống thuốc trước đi....