Cuối cùng Lý Dịch vẫn để
tiểu nhị đưa lên một bình trà xanh.
Trong lòng thầm than, quản
sự của Câu Lan này không có chút đầu óc buôn bán, quá không biết làm ăn. Chỗ ăn
chơi cho đám người tụ tập, không nói đến rượu, chỉ tùy tiện đưa lên chút đồ uống
như nước trái cây, bỏng ngô, giá cả cao hơn bên ngoài đã thành thì đã thu nhập
thêm không ít rồi.
Không có bỏng ngô, đổi
thành hoa quả và các món điểm tâm nguội, hạt bí, dẫu có hai xâu hồ lô thôi cũng
được, karaoke sau này chẳng phải cũng dựa vào ca hát và các loại rượu để kiếm
tiền à. Phục vụ đầy đủ một chút, giữ được khách, không sợ không khiến bọn họ
tiêu tiền.
Thoáng nghĩ một hồi đến chuyện
này, vừa chờ tiểu nhị kia đưa trà, vừa nghe người trên đài kể chuyện.
Người kể chuyện là một
lão giả đã có tuổi, lúc Lý Dịch đi vào là khúc giữa, không rõ đầu đuôi câu chuyện
thế nào, cũng không biết ông ta đang kể cái gì. Ngược lại, mấy người ngồi nghe
lẻ tẻ phía dưới lại nghe vô cùng hứng thú, vui vẻ, móc mấy đồng tiền trong ngực
ném lên, ông già kia tươi cười, nói càng thêm hăng say.
Kể đến đoạn mấu chốt,
ông già bỗng nhiên dừng lại, đứng dậy, nói.
- Câu chuyện hôm nay chỉ
kể đến đây thôi, sau đó Dục Tri thế nào, mời chờ lần sau lại biết...
Đang nghe đến khúc gay cấn,
lại thấy lão giả nói vậy, phía dưới nhất thời có người bất mãn.
- Ông lão này, dừng cái
gì mà dừng, kể tiếp khúc sau đi!
- Đang nghe hay, thế này
tính là sao?
- Lần sau kể tiếp, kể cái
rắm, thưởng ông thêm mấy đồng, mau kể tiếp!
Mọi người thì thầm mấy
câu, nhao nhao lấy mấy đồng tiền trong ngực ra ném lên đài.
- Nếu chư vị đã yêu cầu,
vậy lão già ta đành kể tiếp.
Nhận được một đống tiền,
nếp nhăn trên mặt ông lão nở rộ như hoa cúc. Lúc đầu vốn đứng lên, lại lập tức
ngồi xuống, hắng giọng.
- Lại nói tiếp...
Phương thức của lão giả
khá thường gặp. Linh nhân hoặc những người kể chuyện trước khi đến khúc kết
thúc của tiết mục hoặc vở diễn đều sẽ dừng lại, thu phí của người xem sau đó mới
tiếp tục biểu diễn, vô cùng phổ biến trong chốn Câu Lan. Dù sao, số tiền thưởng
này cấu thành đại bộ phận thu nhập của bọn họ, khách nhân bên dưới cũng rất biết
quy củ, trong miệng mắng mấy câu, tiền thưởng nên cho vẫn sẽ cho.
Lý Dịch rất thất vọng với
ông lão không chịu rời đi này. Nói thật, ông già kể chuyện vô cùng tẻ nhạt vô vị,
khiến hắn không thấy một chút hứng thú. Lúc đầu tưởng lão kể xong, đổi tiết mục
khác hay hơn, rất dễ giết thời gian, không ngờ phương thức của ông lão lại sâu
như thế.
Thôi, chấp nhận nghe đi,
ngồi ở đây ‘high’ còn tốt hơn nhiều với ngồi trong phòng nha môn, chí ít cũng sẽ
không gặp phải Công chúa đại nhân ba phen bốn bận hố mình.
Nhìn về phía tên tiểu nhị
rời đi, tên kia thật lề mề, lâu vậy rồi mà trà còn chưa đưa lên...
Mà lúc này, ngay bên cạnh,
thiếu nữ trẻ tuổi lộ đầu ra, nhìn công tử trẻ tuổi ngồi tại bàn cách đó không
xa, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ nghi hoặc, thì thào.
- Kỳ quái, đây chẳng phải
công tử đêm hôm đó đưa Nhược Khanh tỷ về à?
Nàng nhô đầu ra, đang định
cẩn thận nhìn bỗng nhiên trước mắt thò ra một cái mặt xấu đang nhe răng trợn mắt.
Thiếu nữ hoảng sợ sắc mặt
trắng nhợt, lùi mấy bước, nhìn chăm chú một lần.
- Hay cho tên Lâm Đại Bảo
ngươi, ngươi muốn hù chết bản cô nương?
Tiểu nhị kia ôm bụng, biểu
hiện trên mặt xoắn xuýt, nói.
- Tiểu Châu, muội giúp
ta đưa ấm trà này lên cho vị công tử bên kia đi, hình như ta bị tiêu chảy rồi.
Tiểu nhị chỉ để ấm trà lại
một bên, nói xong cũng chạy mất tăm.
Thiếu nữ vô ngực một
cái, vừa rồi thật sự bị dọa sợ không nhẹ, lầm bầm mấy câu rồi mới cầm ấm trà đi
qua.
Lý Dịch còn đang suy
nghĩ, đợi lát nữa có nên khiếu nại một chút về hiệu suất làm việc của tiểu nhị
kia không thì đã thấy một vị thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đi tới, nhàn nhạt
cười một tiếng, đặt một bình trà lên bàn, nói:
- Công tử, trà của ngài
đây.
Tên tiểu nhị kia không tới,
người đưa trà là một thiếu nữ mi thanh mục tú. Lý Dịch hơi hoảng hốt, sau đó
thì rót một chén nước trà. Chờ lâu như vậy, thật có hơi khát nước.
Thiếu nữ kia đưa trà tới
nhưng người lại không lập tức đi ngay.
Nháy mắt to nhìn công tử
anh tuấn trước mắt.
Cảm thấy hắn cực giống vị
đêm hôm đó đưa Nhược Khanh tỷ quay lại nhưng lần đó quá muộn, nàng không nhìn
thấy bộ dạng cụ thể nên giờ tất nhiên cũng không quá chắc chắn.
Đêm đó nàng không ngừng
truy vấn Nhược Khanh tỷ người kia là ai nhưng nàng ấy thế nào cũng không nói
cũng chưa từng đề cập đến chuyện ở Vương phủ với nàng, sau đó nàng mới biết được
từ miệng một tỷ tỷ quen thuộc khác.
Nàng không rõ lắm mọi
chuyện, chỉ biết những người xấu kia bắt nạt Nhược Khanh tỷ tỷ, có một vị công
tử ra mặt cho nàng, hẳn là người đêm hôm đó nhìn thấy.
Lý Dịch uống xong nước
trà, thấy thiếu nữ kia vẫn chưa đi còn đứng đó dùng ánh mắt kỳ quái, nghi hoặc
nhìn mình, mới hỏi.
- Tiểu cô nương còn chuyện
gì sao?
- Người ta không phải tiểu
cô nương....
Thiếu nữ kia thầm nghĩ
trong lòng một câu, lộ ra nụ cười ngọt ngào, hỏi.
- Vị công tử này biết
Nhược Khanh tỷ tỷ không?
- Nhược Khanh tỷ tỷ?
Lý Dịch sững sờ.
- Muội nói Nhược Khanh
cô nương?
Hắn ngẩng đầu nhìn thiếu
nữ trước mắt, cũng thấy chút bóng dáng quen thuộc, lần đó mặc dù chỉ liếc nhìn
một cái nhưng vẫn có chút ấn tượng với tướng mạo thiếu nữ mở cửa, hắn nói.
- Muội là người mở cửa
đêm hôm đó...
- Hì hì, quả nhiên là
huynh à.
Trên gương mặt xinh đẹp
của thiếu nữ nở một nụ cười, biết vị công tử trước mặt này là bằng hữu của Nhược
Khanh tỷ tỷ cũng thả lỏng hơn chút, ngồi đối diện với Lý Dịch.
- Ta gọi Tiểu Châu, công
tử tên gì?
Thiếu nữ biết chuyện ở
Vương phủ ngày đó qua miệng người khác, rất có hảo cảm với vị công tử giúp Nhược
Khanh tỷ tỷ, chủ động nói chuyện với Lý Dịch.
- Tiểu Trư?
Lý Dịch còn chưa kịp nói
cho vị tiểu cô nương biết tên hắn đã bị cái tên “Tiểu Trư” này làm kinh ngạc.
Một tiểu cô nương trong
như nước sao lại đặt một cái tên như thế này, cũng không biết cha mẹ nàng nghĩ
gì nữa.
Tuy rằng niên đại này
lưu hành thuyết pháp tên xấu dễ nuôi nhưng một tiểu cô nương đặt cái tên này...
Đã lớn như vậy rồi, không biết chịu bao nhiêu bàn tán nữa.
Tiểu cô nương thấy biểu
lộ của hắn liền biết hắn nghĩ đến cái gì.
Dù sao từ nhỏ đến lớn,
có không ít người chế giễu nàng. Tên nàng tất nhiên không phải là Tiểu Châu mà
tên Trần Ngọc Châu, chỉ có người quen biết mới gọi nàng như vậy.
Lúc đầu cảm thấy vị công
tử này dáng dấp anh tuấn, lại quen biết với Nhược Khanh tỷ tỷ tất nhiên cũng muốn
thân thiết với hắn hơn một chút, nhưng nghĩ đến hắn lại hiểu lầm tên mình,
khuôn miệng nhỏ nhắn không khỏi mím lại.
- Thối công tử, người ta
tên Trần Ngọc Châu, Châu trong “Châu Ngọc”, không phải loại mũi dài tai lớn
kia...
Miệng nhỏ vểnh lên lầm bầm
vài câu, đương nhiên ba chữ phía trước là nói trong lòng...
Nghe thiếu nữ giải
thích, Lý Dịch mới biết mình hiểu lầm tên người ta, để che xấu hổ, nhấp một miếng
nước trà, hỏi.
- Kể chuyện ở tren bao
giờ mới kết thức, sau đó biểu diễn cái gì?
Thiếu nữ nghe vậy, nhăn
mũi hỏi.
- Tôn gia gia kể không
hay hả?
- Cũng bình thường.
Người già cũng không dễ
dàng, Lý Dịch cũng không muốn hạ thấp, thuận miệng đáp.