- Công tử hiểu lầm, tiểu
nữ tử cũng không có ý này, chỉ là hôm nay thân thể khó chịu, ảnh hưởng đến lời ca
tiếng hát, lại hát nữa, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu hào hứng của chư vị công tử.
Thanh lệ nữ tử áy náy
nói.
- Cái gì mà thân thể khó
chịu, đừng có lấy cớ để gạt ta.
Một nam tử tuổi trẻ đứng
lên, không kiên nhẫn nói:
- Sao ta nhìn không ra
ngươi có chỗ gì khó chịu, bảo ngươi hát thì ngươi cứ hát, hôm nay có chư vị đại
nhân ở đây, nếu ngươi không hát mới khiến mọi người mất hứng.
Trong lòng hắn lúc này
ngầm bực vì linh nhân(*) trước mặt không biết điều, chính vì vừa rồi thấy nàng
hát rất hay mới chỉ định nàng hát chính tác phẩm đắc ý của mình, không ngờ rằng
nàng hát từ của người khác làm thì dứt khoát sảng khoái, đến mình lại từ chối đủ
kiểu, đây rõ ràng không nể mặt mũi của hắn trước mắt bao người.
*: Con hát thời xưa, ca
sĩ bây giờ.
Thanh lệ nữ tử lộ vẻ mặt
khó khăn, hôm nay tiệc mừng thọ của Vương Phi, ca cơ nổi danh toàn phủ thành đều
được mời đến ca múa trợ hứng, không cho các nàng cự tuyệt, cho dù mấy ngày nay
nàng đến tháng, lại có cảm giác bị phong hàn, thân thể cực kỳ khó chịu, cũng
không dám làm trái.
Chỉ là giờ phút này cảm
giác khó chịu trong người càng nghiêm trọng, có chút đầu váng mắt hoa, cho dù
có hát hay hơn nữa cũng vô pháp bày ra, thật sự không thích hợp mở miệng.
Nhưng nội tâm nàng biết
rõ, những người ở đây tối nay, không có ai mà một Linh Nhân nho nhỏ như nàng có
thể đắc tội, khẽ cắn môi, đang chuẩn bị gật đầu đáp ứng, một tiếng cười truyền
tới từ bên cạnh, một ca cơ khác đi tới, cười nói:
- Thôi công tử có chỗ
không biết, thân thể Nhược Khanh hôm nay thật có chút khó chịu, nếu Thôi công tử
không ghét bỏ, bài từ này để ta đến hát, như thế nào?
Ánh mắt Uyển Nhược Khanh
lộ ra vẻ cảm kích nhìn về phía ca cơ kia, đối phương cũng lấy ca hát làm nghề
chính, có chút danh tiếng ở Khánh An phủ, ngày thường hai người cũng không thâm
giao, không ngờ trong thời khắc này nàng lại ra mặt giúp mình giải vây.
- Ngươi thì tính là cái
gì?
Nam tử họ Thôi lạnh lùng
liếc nàng một cái, quay đầu nhìn qua Uyển Nhược Khanh, lạnh lùng nói:
- Ngươi thật không hát?
Nữ tử kia bị hắn trừng mắt,
thân thể run lên, há hốc mồm, cuối cùng vẫn không dám nói gì.
Nàng chẳng qua chỉ là ca
cơ thân phận hèn mọn, đối phương thế nhưng là nhân tài kiệt xuất bên trong sĩ tử
Khánh An phủ, tự nhiên không dám nói thêm gì.
Cho Uyển Nhược Khanh một
ánh mắt áy náy, sau đó yên tĩnh thối lui.
Đối với cảnh này, các
nàng sớm tập mãi thành quen, ca cơ trong tràng hiện ra một chút bi phẫn, lại
cũng chỉ có thể cúi đầu không dám nói lời nào.
- Ngươi thật không hát?
Nam tử họ Thôi lặp lại
câu hỏi, thanh âm hơi chút đề cao, có không ít người xung quanh đình chỉ đàm luận,
ánh mắt nghi hoặc nhìn sang.
- A, Duyên Tân huynh thế
nào?
- Kỳ quái, Duyên Tân
huynh cớ gì khó xử một linh nhân?
- Ha ha, vừa rồi hắn uống
không ít rượu, giờ này sợ có chút say.
Người cách tương đối gần
rõ ràng đầu đuôi sự tình, giờ phút này giải thích đơn giản một phen, trong lòng
mọi người suy đoán, vô cớ khó xử một linh nhân, Thôi Duyên Tân sợ rằng đã uống
say.
Nói đến điểm này, rượu tối
này Vương Phủ đãi thật không tệ, người đọc sách không rượu không vui, từng người
trong bọn họ đều có tửu lượng kinh người, tối nay cũng không dám uống thả cửa,
chỉ vì rượu này thực sự quá mạnh, nếu ngày thường, tự nhiên muốn nâng chén nâng
ly, tối nay lại lo lắng say rượu làm hỏng việc...
Tất cả mọi người dùng một
biểu lộ hứng thú nhìn qua hai người, ngược lại không có ai đi lên khuyên giải.
Chỉ là một linh nhân, nữ
tử tiện tịch, khó xử thì khó xử, không có ai để trong lòng.
- Duyên Tân huynh, khó xử
một nữ tử yếu nhược như thế, sợ rằng có chút không ổn.
Uyển Nhược Khanh đang muốn
cắn răng đáp ứng, một nam tử trẻ tuổi áo quần lộng lẫy đi ra từ trong đám người,
đi qua bên này.
- Tử An huynh có ý gì?
Thôi Duyên Tân nhìn nam
tử trẻ tuổi đang đi tới, nhíu mày hỏi.
Hắn và Giang Tử An cùng
thuộc Khánh An phủ thi đậu Tiến sĩ năm nay, dĩ vãng gặp nhau không nhiều, tối
nay nói qua mấy câu, mà hắn cũng không phải người thích xen vào chuyện của người
khác, nhưng vì sao ra mặt vì nữ tử này?
Nam tử trẻ tuổi kia cười
cười, nói:
- Duyên Tân huynh không
cần tức giận, Nhược Khanh cô nương chính là người quen cũ của Tử An.
Nam tử họ Thôi nghe vậy
sững sờ, hai người liếc mắt nhìn nhau, cười nói:
- Thật nghĩ không ra, Tử
An huynh lại đa tình...
- Ha ha, không dối gạt
Duyên Tân huynh, tại hạ ngưỡng mộ Nhược Khanh cô nương đã lâu, lần này thi đậu
trở lại quê hương, muốn bỏ đi tiện tịch cho nàng, nạp nàng trở về...
Nam tử trẻ tuổi cười chắp
tay một cái nói với Thôi Duyên Tân.
- Nếu như thế, ta tự
nhiên không làm khó nàng.
Thôi Duyên Tân gật gật đầu,
đối phương đã mở miệng, hắn đương nhiên sẽ không kiên trì, quay đầu nhìn linh
nhân kia, nói:
- Tối nay có chư vị đại
nhân và những tài tử thành danh ở đây, nếu Tử An huynh có ý, ngươi không bằng
đáp ứng, cũng coi như có người chứng kiến.
Hắn nhìn ra ý Giang Tử
An, lúc này mở miệng giúp hắn.
- Duyên Tân nói có lý.
- Ha ha, Tử An huynh động
thân vì hồng nhan, truyền đi cũng là một đoạn giai thoại.
- Đúng thế, tối nay có
nhiều người chứng kiến cũng không cho phép hắn sau này đổi ý, ngươi đáp ứng đi.
Chỉ một thoáng, vô số sĩ
tử đứng dậy nói.
Bọn họ chính là tiến sĩ
sắp được sắc phong, tự nhiên không thể đàng hoàng cưới hỏi một nữ tử có tiện tịch,
nhưng vẫn có thể nạp nàng làm thiếp, trên thực tế, chuyện này bọn họ nhìn mãi
quen mắt.
Đám quan chức cách đó
hơi xa đã sớm không cảm thấy kinh ngạc đối với chuyện này, về phần ái thiếp
trong nhà bọn hắn, trước đó cũng là linh nhân hoặc thanh quan nhân danh tiếng cực
thịnh một thời nổi danh Khánh An phủ, bầu không khí như thế, có chút thịnh hành
giữa các văn nhân.
Lúc này, vẻ phẫn uất
trên mặt nhóm ca cơ linh nhân giữa sân đã sớm biến mất, bên trong ánh mắt nhìn
về phía Uyển Nhược Khanh tràn đầy hâm mộ.
Đối với tiện tịch nữ tử
như các nàng mà nói, so với việc già nua, nhan sắc xấu đi, cô độc sống quãng đời
còn lại, kết cục tốt nhất đời này là như thế.
Vị công tử kia tuổi còn
trẻ đã trúng Tiến sĩ, tiền đồ rộng lớn, cho dù làm thiếp thất hắn cũng không
tính bôi nhọ, ngược lại là đại phúc phận.
Giang Tử An mỉm cười
nhìn lấy thanh lệ nữ tử, ôn nhu nói:
- Nhược Khanh, không biết
ý của cô thế nào?
Uyển Nhược Khanh nghe vậy,
ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, đáp.
- Tâm ý Giang công tử,
Nhược Khanh lĩnh, chỉ là... Thật xin lỗi.
Cảm giác khó chịu trong
người ngày càng mạnh, nàng cố nén choáng váng, cầm lấy một tờ giấy Tuyên Thành,
phía trên viết bài từ mới của Thôi Duyên Tân, hơi hơi khom người với Giang Tử
An, cũng không quay đầu đi vào đình trong.
Mọi người thấy thế hơi sững
sờ, nàng tình nguyện hát từ cũng không muốn làm thiếp Giang Tử An?
Những ca cơ linh nhân thấy
cảnh này, trên mặt hiện ra tiếc nuối, nếu đổi lại các nàng, chỉ sợ vừa rồi đã
không chút do dự đáp ứng.
Nụ cười trên mặt Giang Tử
An cứng đờ, trắng đen đan xen, một hồi lại lộ ra nụ cười, nói.
- Haha, xem ra là do Tử
An đơn phương.
Bị cự tuyệt trước mặt
nhiều người, mất hết mặt mũi, bất quá, tuy trong lòng của hắn rất tức giận
nhưng không có lộ ra vẻ không vui, nếu không sẽ chỉ làm người ta cảm thấy khí
lượng của mình quá nhỏ.
Thôi Duyên Tân hơi kinh
ngạc một chút sau đó cũng không quá mức để ý, dù sao, chuyện của Giang Tử An
không có quan hệ gì với hắn, linh nhân kia đã đi lên hát từ, mục đích hắn lúc đầu
đã đạt được.
Ngắn ngủi ngoài ý muốn,
mọi người cũng không suy nghĩ thêm chuyện này nữa, ngược lại thảo luận bài từ
Thôi Duyên Tân vừa làm ra.
- Ta vừa rồi đã nhìn thấy
bài từ của Duyên Tân, thật là một kiệt tác khó kiếm.
- Chờ linh nhân kia hát
xong, Duyên Tân huynh sợ rằng phải làm náo động.
- Ha ha, lòng mang thiên
hạ, ăn khó nuốt, ngủ khó bình an, hiển thị rõ sầu khổ lo cho nước, lo cho dân,
Duyên Tân huynh quả là thật mẫu mực của chúng ta.
Thôi Duyên Tân nghe vậy,
trên mặt thoáng hài lòng, tối nay tâm trạng vô cùng tốt mới viết ra được một
bài từ dạng này, chính vì muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt các vị đại nhân,
nghệ thuật ca hát của linh nhân kia không tệ, sợ rằng sẽ làm bài từ này rạng rỡ
thêm không ít.
Uyển Nhược Khanh còn
chưa đi đến vị trí đứng hát, cảm giác choáng váng càng mãnh liệt, lúc bước lên
bậc thang, chân vô ý đạp hụt, thân thể lảo đảo, kém chút té ngã.
Ngay vào lúc này, một
đôi bàn tay hữu lực đỡ bả vai nàng, nàng bị kinh sợ, bỗng nhiên thoát thân,
quay đầu, lúc nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, trái tim rốt cục buông ra.
Người trẻ tuổi nhìn sắc
mặt nàng tái nhợt, nhớ tới một màn vừa thấy bên ngoài, mày nhăn lại, đoạt lấy tờ
giấy Tuyên Thành trong tay nàng, quét mắt một vòng, tiện tay vò thành một cục,
ném xuống đất.
- Cái quái gì đây.
Thanh âm khinh thường rõ
ràng truyền đến tai tất cả mọi người trong tràng.