Sự thật chứng minh quan
lớn có tiếng nói, mất một lúc, mấy món thức nhắm cùng chè hạt sen tản ra hương
nấm tuyết bày trên bàn đá trong đình.
- Nói tiếp đi.
Đồ ăn đã bưng lên, trung
niên nam tử nhìn hắn, thúc giục.
- Mới vừa nói đến chỗ
nào?
Lý Dịch đang đói bụng
cũng không khách khí, uống trước mấy ngụm cháo, lúc này mới lên tiếng nói:
- A đúng, nhớ rồi, nói
đến nấu cháo... chè hạt sen nấm tuyết này hỏa hầu có hơi quá, nấm tuyết đã bị nấu
tán hết mùi vị, rất ảnh hưởng cảm giác, bất quá mấy món thức nhắm cũng không tệ,
ngài có muốn nếm thử hay không...
"..."
Trung niên nam nhân nhất
thời đứng hình.
- Ừm, ngươi nói đúng, hỏa
hầu cháo này hơi quá.
Trung niên uống mấy ngụm
cháo, nhất trí với Lý Dịch về việc này.
Lão giả yên tĩnh đứng hầu
sau lưng nam nhân nghe vậy, gương mặt quan tài không khỏi co rúm hai lần.
Thiên Tử một nước vi phục
xuất tuần để cùng người thảo luận vấn đề hỏa hầu của cháo?
Đi đường thủy từ Kinh
Thành đến Khánh An phủ chỉ cần một ngày, nhưng nếu muốn hồi cung, chí ít cũng
phải sáu bảy ngày.
Lần này đi tuần cũng
không gióng trống khua chiêng, không có đại đội nhân mã hộ tống đi tuần, nhưng
vì bảo vệ an toàn của bệ hạ và nương nương, cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng cao thủ
trong cung.
Nếu không cẩn thận bại lộ
thân phận Bệ hạ, sau khi hồi triều, sợ rằng đám ngự sử ngôn quan sẽ dâng tấu
chương hạch tội bọn họ đầy cả một phòng mất.
Thời gian cấp bách,
tranh thủ thời gian hồi cung mới là chuyện trọng yếu nhất, mà giờ đi thảo luận
vấn đề hỏa hầu của cháo!
Đương nhiên, hắn chỉ có
thể nghĩ những lời này trong lòng, không thể nói ra.
...
- Nước có thể nâng thuyền,
cũng có thể lật thuyền, nói xong rồi à.
Nghe được luận điệu như
thế từ trong miệng một tú tài, thật sự khiến lòng hắn kinh ngạc.
- Nếu như bách tính an
cư lạc nghiệp, ăn đủ no mặc đủ ấm, ai sẽ nhàn rỗi không chuyện gì làm chạy tới
tạo phản, người nào tạo phản sẽ bị bọn họ xem như kẻ thù, nhưng nếu như ngay cả
ăn cũng không đủ no, trừ tạo phản, thật không có việc gì khác để làm.
Đạo lý là như thế, những
bây giờ lấy nho gia trị quốc, giữ gìn là lợi ích nho gia, tức lợi ích của sĩ tộc
và người thống trị, đối với tầng lớp bách tính, thật thiếu chú ý.
Nhàn rỗi không chuyện gì
làm, có người lảm nhảm tán gẫu giải buồn cũng tốt, tuy người trước mắt có thể
là đại quan nhưng hắn cũng không phải nói lời gì đại nghịch bất đạo, đối phương
nghe không nghe lọt, Lý Dịch không quan tâm.
- Trị đại quốc như nấu
món ngon, tóm lại, không giày vò bách tính thì sẽ không có đại sự gì xảy ra.
Lý Dịch chỉ một con cá
trên bàn.
- Tựa như con cá này, lật
qua lật lại quá nhiều lần, thịt sẽ dập hết, không thể ăn.
- Trị đại quốc như nấu
món ngon...
Lần nữa nghe được một
câu mới lạ, trong mắt nam nhân sáng lên, đang muốn lại hỏi tới, Lý Dịch khoát
tay, nói.
- Thôi thôi, dùng bữa
thì dùng bữa, không nói đến những thứ vô dụng này.
- Thứ vô dụng?
Lần đầu tiên nghe có người
nói đạo Trị Quốc là thứ vô dụng, nam tử lộ vẻ mặt kinh ngạc, sau đó híp mắt
nhìn người trẻ tuổi đối diện một chút, cũng không nóng giận, cảm thấy càng thêm
hiếu kỳ đối với hắn.
Tuy lời nói không nhiều
nhưng từ câu từ chữ như châu ngọc, chỉ một vài lời nói nhìn qua hơi thô ráp,
nghĩ kĩ lại cũng có mấy phần đạo lý.
- Hai năm qua, Cảnh Quốc
ta nhiều tai nạn, hạn hán vừa qua khỏi, Nam Phương lại bị thủy hoạn, Tây Bắc
hoang vắng, đạo phỉ hoành hành, lại có Tề Quốc nhiều lần phạm biên cảnh nước
ta, dân gian có truyền ngôn nói bởi vì đương kim Thiên Tử thất đức mới dẫn tới
nhiều ác quả...
- Đánh rắm!
Trung niên còn chưa nói
hết lời đã bị Lý Dịch cắt ngang.
- Thiên tai nhân họa có
quan hệ gì cùng Hoàng Đế? Cứ nói như vậy, buổi sáng đi ra ngoài không cẩn thận
ngã một phát, có phải cũng quy do Thiên Tử thất đức hay không?
Trừ không biết làm sao
phong cho hắn làm Huyện úy để Lý Dịch có chút oán giận đương kim Hoàng Đế, các
phương diện khác, ấn tượng đối với hắn thật không tệ.
Dù sao, nhìn Cảnh Quốc
phổ biến đủ loại chính lệnh mà xem, vị Hoàng Đế bệ hạ kia tựa hồ cũng không phải
một hôn quân, chỉ nói việc tạm thời miễn thuế Khánh An phủ và các thành xung
quanh gặp tai hoạ thôi.
Dù Lý Dịch cũng cảm thấy
lão rất tốt.
Lão giả sau lưng nam
nhân vừa định la một tiếng "Làm càn", dám dùng từ bất nhã trước mặt
Đương Kim Thiên Tử... Bất quá, hắn còn chưa nói ra miệng đã thấy Bệ hạ khoát
tay, đành nhìn chằm chằm người tuổi trẻ một hồi, sau đó ngậm miệng không nói nữa.
- Nói xong!
Lý Dịch tự nhiên không
biết, một cái vuốt mông ngựa vô hình của hắn vừa vặn đánh trúng lòng nam nhân đối
diện.
Đầu năm nay, Hoàng đế
cũng không dễ làm!
Cảnh nội Cảnh Quốc, chỗ
bị thiên tai, chỗ phỉ náo, chỗ xuất hiện quái sự..., tất cả đều đẩy lên đầu
Hoàng đế, Hoàng đế kia giờ này cũng thật oan ức.
Mặc dù lời tú tài trẻ tuổi
đối diện nói khó nghe nhưng nghe xong lại cảm thấy toàn thân sảng khoái, nếu
không phải bận tâm thân phận, hắn cũng muốn thống khoái mắng như vậy.
Trong nháy mắt, thời điểm
hắn lần nữa nhìn về phía người trẻ tuổi đối diện, ánh mắt tràn ngập thưởng thức.
Người trẻ tuổi, có ý tưởng,
có kiến giải, có thể làm được việc lớn!
Tuy nói khoa cử vẫn là
phương thức phổ biến nhất cũng là trọng yếu nhất cho người đọc sách tiến vào
con đường làm quan, nhưng quốc gia đang trong thời điểm thiếu người tài, có thể
mở ra một con đường mới, nếu chân chính có tài, được quan viên địa phương tiến
cử, Lại Bộ xét duyệt, rồi đưa Hoàng đế kiểm duyệt, cũng không phải không thể đặc
biệt thu nhận.
Giờ phút này, hắn hiển
nhiên động tâm tư này đối với người trẻ tuổi trước mắt.
Đương nhiên, lấy thân
phân địa vị hắn, căn bản không cần địa phương tiến cử, Lại Bộ xét duyệt, phong
quan thêm tước cũng chỉ là một câu.
- Tuổi còn trẻ, ngược lại
có mấy phần chân tài thực học, tuy chỉ có công danh tú tài nhưng cũng không
đáng lo ngại, triều đình xưa nay sẽ không chôn nhân tài, ngươi nếu như có ý, ta
có thể tiến cử cho triều đình, cho ngươi một chức quan không phải không thể,
không biết ý của ngươi như nào?
Trung niên nam tử nhìn
Lý Dịch, mở miệng cười nói.
Hắn thật động tâm quý
tài, trò chuyện mấy câu đã rất tán đồng đối với kiến giải về phương diện trị quốc
của đối phương. Đương nhiên, một câu "Đánh rắm" vừa rồi để hảo cảm
trong lòng hắn tăng thêm.
Nếu là nhân tài tận tâm
vì nước, quân thần dắt tay cộng đồng kiến thiết một quốc gia mỹ hảo mới là
chính đạo, chôn cất nhân tài... Đây không phải sự tình minh quân nên làm.
Tay Lý Dịch vừa mới vươn
ra dừng giữa không trung, trên mặt lại có chút sững sờ.
Cảnh này…cảnh này hình
như có chút quen thuộc.
Đây…tựa như là…lần thứ
hai nghe...
Cũng tùy tiện chém gió
vài câu mà thôi, cần thiết không?
Quả nhiên họa từ miệng
mà ra, sớm biết như thế, vừa rồi không nên nói nhiều.
Chậm rãi để đũa xuống, một
mặt tiếc hận nói.
- Không dám gạt ngài, thực
ra từ nhỏ, tại hạ đã mắc một loại bệnh dữ...