Đối với Lê Ngọc Chân, Trần Tĩnh Kỳ đã không ít lần tán tỉnh, trêu
ghẹo, song hầu như chẳng có lần nào hắn chiếm được tiện nghi. Thực trạng ấy khiến cho bản thân hắn cũng phải đôi lần cảm khái.
Ai có thể nghĩ một cô thôn nữ chân lấm tay bùn, hằng ngày chăn trâu cắt
cỏ, bắt ốc mò cua mà học thức lại cao như vậy, cơ trí tới như vậy... Lê
Ngọc Chân nàng chính là một đoá hoa sen thơm ngát nở giữa bùn nhơ, thoạt trông trần tục nhưng kỳ thực lại vô cùng thanh tao.
Đoá sen này, Trần Tĩnh Kỳ rất muốn chiếm giữ cho riêng mình, nhưng trong nhất thời
còn chưa làm được. Hắn cần có thêm thời gian. Lòng tin, cái đấy hắn
không thiếu.
Con gái mười bảy, mười tám, cảm xúc rất dễ bị chi
phối. Thời điểm này, cánh cửa để đi vào trái tim của họ hoàn toàn rộng
mở, nhất là với một người chưa từng biết tới hai chữ "yêu đương" như Lê
Ngọc Chân. Trần Tĩnh Kỳ tin chỉ cần bản thân đủ thành ý, sớm muộn cũng
sẽ khiến nàng cảm động mà đón nhận mình.
Mang theo suy nghĩ ấy, với tôn chỉ "nhất cự li, nhì tốc độ", "đẹp trai không bằng chai mặt", hắn tiếp tục ra sức theo đuổi.
Lê Ngọc Chân mới đầu thật không ưa, thậm chí còn tỏ ra khó chịu, nhưng rồi theo thời gian, nàng cũng dần quen. Qua những lần tiếp xúc, nghe lời
tán tỉnh, xem những trò mua vui, tình cảm của nàng dành cho Trần Tĩnh Kỳ đã nhiều lên từng chút... từng chút... Bất tri bất giác, nàng bỗng
thương nhớ lúc nào chẳng hay. Có đêm, nàng thậm chí còn ngủ mơ thấy hình bóng của hắn...
Yêu?
Chưa hẳn. Chỉ là... có chút nhớ, có chút thương...
Mà, thương thương nhớ nhớ thì thương thương nhớ nhớ, trước sau như một, Lê
Ngọc Chân vẫn không chịu gật đầu. Hễ mỗi lần nghe Trần Tĩnh Kỳ đề cập
tới chuyện cưới xin, nhắc chữ "chồng con" là nàng lập tức gạt đi ngay.
Trần Tĩnh Kỳ bất đắc dĩ lắm. Lê Ngọc Chân rõ ràng đã có tình cảm với hắn,
nhưng vẫn cứ khăng khăng chối từ. Cô thôn nữ này thật đúng là biết làm
khó người ta.
...
Sau bữa cơm chiều đơn sơ bình dị với cá kho, rau đồng, trong lúc Lê Ngọc
Chân đem chén bát ra phía sau để rửa thì Trần Tĩnh Kỳ và Lê Công Lượng
cùng đi ra trước hiên nhà, ngồi uống trà đàm đạo.
Phải nói, Lê
Công Lượng vốn không hề ghét chê Trần Tĩnh Kỳ, dù trước hay sau khi Trần Tĩnh Kỳ đưa ra lời cầu thân. Hắn chỉ là vì nữ nhi mà lo ngại. Phận làm
cha, hắn mong con mình sẽ có một tương lai hạnh phúc, sống đời bình an.
Trần Tĩnh Kỳ thì dĩ nhiên rất tốt, nhưng một tương lai yên ổn là điều vị An vương này không thể mang lại cho con gái hắn.
Mặc dù vậy,
thâm tâm không muốn, Lê Công Lượng vẫn giữ ý tôn trọng, cho phép Trần
Tĩnh Kỳ được theo đuổi nữ nhi. Đôi lúc, ở trong lòng hắn cũng có những
điều mâu thuẫn. Chung quy thì Lê Công Lượng hắn vẫn là người.
Gió mát hiu hiu, tiếng ve sầu rộn rã, Lê Công Lượng cầm quạt lá, phe phẩy mấy cái, chợt nhìn Trần Tĩnh Kỳ, nói:
- Công tử, chức vụ Án sát sứ của ngài coi bộ cũng nhàn hạ.
Đang rót trà, Trần Tĩnh Kỳ ngưng lại một nhịp, mỉm cười đáp:
- Vị Thứ sử của chúng ta là một người rất có năng lực, những quan viên
cấp dưới cũng xử lý công sự hết sức nhanh nhạy chu toàn, thành thử ta
cũng chẳng còn bao nhiêu việc để làm.
- Công sự an ổn, vậy còn tư sự?
Lê Công Lượng lại hỏi.
- Tư sự? Ta chưa thành thân, trong nhà bất quá cũng chỉ có một ít thị nữ, vài mươi thị vệ, nào có tư sự gì đáng kể.
Trần Tĩnh Kỳ đem chén trà đặt xuống, chuyển ý:
- Tiên sinh, tiên sinh không phải là đang muốn đuổi khéo ta đấy chứ?
Lê Công Lượng cười, lắc đầu:
- Công tử nói gì vậy, ngài là bậc đại nhân tôn quý, Công Lượng tiếp đón
còn không hết thì sao lại có chuyện đuổi xua đâu này. Công Lượng chỉ là
nghĩ cho chức trách của ngài, sợ ngài bỏ bê chính sự.
- Tiên sinh cảm thấy ta có giống hạng người nông nổi, bồng bột?