Tên thái giám nói Hi tần nương nương không thoải mái, coi như có chuyện
huyên náo xôn xao của Phùng gia thì Hoàng Thượng cũng không biểu thị
chán ghét Hi tần, Thái y viện dám lạnh nhạt ư?
Đương nhiên không dám.
Bọn họ chỉ hỏi triệu chứng đại khái, phái người đối chứng.
Mới đi Trường Hi cung một người, không bao lâu, Chiêu Dương cung lại có
người đến nói Tô phi nương nương bảo truyền một Thái y đến.
Hơ! Hôm nay thật sự quá kì lạ!
Bình thường năm ba ngày thì không sao, vừa xảy ra chuyện thì sắp xếp kêu tới. Còn nói Tô phi, sủng ái kém xa lúc trước, nhưng vẫn ở trên phi vị, còn có phụ thân là Hữu tướng, Thái y viện dám đắc tội nàng ta sao?
Bảo phái người cũng chỉ có thể phái thôi.
Thái y vui vẻ mà đến bắt mạch rồi châm cứu, kê cho một ít thuốc, nói
trên người nương nương không có tâm bệnh, chỉ là cấp hỏa công tâm*, tích tụ lâu nhưng không đáng ngại. Trước khi đi hắn lưu lại lời nói: "Ta
không biết nương nương sao lại thế này, không quan tâm vì sao, mọi người khuyên nhiều hơn, vui nhất thời giận nhất thời không tốt với thân thể,
lúc đầu không có tâm bệnh thêm mấy lần cũng có thể sinh ra sai lầm."
*nóng giận trong lòng.
Người hầu trong cung, lời này chưa từng nghe qua mười cũng nghe qua tám
lần, nói khuyên nhiều hơn, nghĩ thông suốt các kiểu, vui vẻ mới sống
thọ...
Nhưng chuyện hôm nay, đổi thành bất kỳ ai cũng không tiếp nhận được.
Tô phi nương nương cảm thấy trước đây quá bình thường, câu kia của Hoàng Thượng thực sự quá tổn thương.
Đều biết nương nương quan tâm nhất là gì, không có gì hơn ba loại ―― thân phận, sủng ái, dòng dõi.
Dòng dõi thì không nói rồi, nhiều năm như vậy cũng không có. Nàng ta gần đây lại bị Hi tần chiếm sủng, còn từ Quý phi xuống làm Tô phi, hiện tại Hoàng Thượng vì Hi tần đặc biệt chạy tới Chiêu Dương cung chỉ mũi quở
trách nàng ta, nói nàng ta đừng nằm mơ nữa, nàng không xứng làm Hậu.
Nương nương nghe nói như thế nước mắt chảy xuống, Hoàng Thượng trực tiếp mở ra con mắt khác, vốn không thèm nhìn. Quẳng ra lời nói bảo nàng ta
suy nghĩ rõ ràng, đừng làm những chuyện như thế nữa, liền xoay người đi.
Chân trước y vừa đi, chân sau nương nương đã ngã xuống.
Lúc người bất tỉnh họ rất sợ, Thái y đến chân cứu nói không đáng ngại
chỉ là trong lòng nàng ta nặng trịch, nghĩ cũng biết từ hôm nay trở đi
Chiêu Dương cung phải biết kiềm chế, lúc này nương nương đã tỉnh, còn
nằm sấp khóc một trận.
Người hầu trước mặt ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, qua một hồi lâu mới có
người đi lên, cẩn thận từng li từng tí nói: "Nhất định là nghe Hi tần
xúi rồi, Hoàng Thượng nổi nóng quở trách người thì lời trong lúc nóng
giận không thể tính?"
Lời này có thể an ủi nàng ta mới là lạ.
Tô phi thuận tay cầm gối ném đi: "Cút! Đều cút cho ta!"
"Tiện nhân! Tất cả đều là tiện nhân! Hoàng Thượng, người thà rằng nghe
tiện nhân xúi giục cũng không nghe thần thiếp giải thích, thần thiếp gả
cho người mười mấy năm, lại kém nàng ta mới vài tháng sao? ? ?"
Người bị đánh ra ngoài, Tô phi cũng không yên tĩnh.
Không chịu nổi đả kích quá lớn, Tô phi tự lẩm bấm rất nhiều, đáng tiếc
Hoàng Thượng sớm đã đi. Y lại đi thăm Phùng Niệm một lần, thấy người ngủ hô hấp bình ổn, sắc mặt cũng không trắng bệch như trước, trong lòng mới thở phào.
Nghĩ đến mình còn chuyện chưa làm xong, y chuẩn bị trở về Ngự Thư Phòng, đi đến trong nội viện lại dặn dò đám Trần ma ma: "Sau này có người nói
những lời không xuôi tai thì trực tiếp đuổi đi, đừng quan tâm nàng là
ai, không phục tìm trẫm tới."
*
Tin tức linh hoạt đều biết, Tô phi và Hi tần lại xé một trận. Nghe nói
là Tô phi thấy Phùng gia đổ, chủ động nổi lên muốn thanh toán nợ cũ cùng Hi tần, bị Hi tần dội lại một quân.
Chẳng ai ngờ rằng Phùng Khánh Dư phạm sai lớn như vậy mà trong lòng
Hoàng Thượng vẫn không có chút khúc mắc nào, thủy chung như một với Hi
tần, cũng bởi vì Hi tần bị ấm ức mà quở trách Tô phi thành như thế.
Mặc dù không giảm phân vị, nhưng lời kia đã từ trong cung truyền ra, đều biết chính miệng Hoàng Thượng nói Tô phi không có đức hạnh lại hay hơn
thua không xứng làm Hậu.
Không xứng làm Hậu.
Bốn chữ này rõ ràng cản trở con đường của Tô phi, mẫu nghi thiên hạ trở thành mộng tưởng, chỉ có thể nằm mơ mới nghĩ đến.
Sau khi Phùng Khánh Dư rơi đài, thật ra không chỉ một hai người muốn Hi
tần chịu đau khổ, còn chưa kịp thì Tô phi đuổi đến trước. Kết quả đã
thấy được, trong lòng Hoàng Thượng dù cho người kia ở Trường Hi cung có
cha là tội thần thì vẫn là một cô nương tốt trong sạch, ai muốn nói nàng không tốt, ngươi chính là lòng dạ nhỏ mọn.
Bị lời nói kia chọc tức không chỉ mình Tô phi, nhưng giống như Mẫn phi Tuệ phi lại thấy xa một chút.
Phùng Niệm đã không có nhà mẹ đẻ dựa vào, dạng như nàng không thể tranh
giành hậu vị, dù lần nữa được sủng, thăng đến Hi phi sẽ chấm dứt. Chuyện này đối với mọi người không có uy hiếp nhưng lại giết chết một kẻ có uy hiếp rất lớn, chuyện tốt thật!
Lấy Mẫn phi cầm đầu các vị quyết định thật nhanh, từ bỏ kế hoạch lăng mạ lúc đầu, dự định mượn tết Nguyên Tiêu bố trí một phen, gọi Hi tần đi
giải đố ngắm đèn, muốn để Hoàng Thượng thấy các nàng và Tô phi khác
nhau, là rất khoan dung rất đại độ.
Đèn màu đang được sắp xếp, người là do Mẫn phi và Tuệ phi cùng đi mời,
Phùng Niệm đến thứ nhất muốn thưởng đèn cho tốt, thứ hai cũng muốn xem
trong hồ lô của các nàng bán thuốc gì, liền đáp ứng.
Vì chuyện của nhà mẹ đẻ, nàng bị mọi người dùng ánh mắt khác thường dò xét tính toán.
Đi ngang qua mà tất cả mọi người đều rất quan tâm nàng, còn không phải
loại vờ quan tâm nhưng tổn thương, tựa như là nghiêm túc an ủi nàng, nói người ta không thể lựa chọn phụ mẫu để sinh ra, lúc phụ mẫu làm nhiều
chuyện mình không biết rõ tình hình cũng không quản được, ông ta phạm
sai lầm thì ông ta tự nhận tội, không thể gộp lại trên người muội vân
vân.
Rất nhiều ngụy biện, cũng chỉ an ủi cưỡng ép, nghe ra cả đám đều tận lực.
Hôm Thượng Nguyên, bầu không khí trong cung cực kỳ tốt, phi tần các cung như tỷ muội một nhà, nom rất vui vẻ hòa thuận.
Tình cảnh kì lạ này khiến cả đám như đang mơ.
Nhưng đại mỹ nữ trong group không ngốc, trước sau như một đã nghĩ rõ ràng.
Phùng Tiểu Liên: "Con người vẫn phải đầu thai, nhìn chúng ta xem, nghĩ
tới cố gắng hơn nhiều nhỉ? Bồi thường tiền hàng sinh ra đã kế thừa hoàng vị, cẩu thành dạng này tất cả mọi người chung quanh vẫn phải nâng hắn.
Ta