Editor: Phong Linh
Khi Tần quốc đang hừng hực tạo máy móc dệt vài làm tơ lụa, làm dép cao
su, lốp xe, Ô Lực Cát cũng về tới thảo nguyên quê nhà hắn ta, hắn ta còn cầm theo thỏa thuận mua bán giữa hắn ta và Doanh Chính, trong đó viết
rõ ràng giá tiền mỗi cân lông dê, ghi chú rõ ràng đó là lông dê không
lẫn tạp chất sau khi đã sàng lọc sơ bộ, số lượng không giới hạn, Tần
quốc đều muốn.
Lúc đấy bọn họ ký hai bản, một bản là chữ Hồ, một bản là chữ Tần, Ô Lực
Cát cầm bản chữ Hồ về giao nộp. Hồ vương cẩn thậm kiểm tra mấy lần,
không nhìn ra có vấn đề gì, giá tiền cũng không tệ lắm.
Lúc này mới cười sang sảng nói: “Việc này con làm không tệ!”
Huynh đệ của hắn ta rảnh rổi đều ngồi trong lều vua, chờ sau khi Hồ vương xem xong, bọn họ truyền cho nhau lần lượt đọc.
“Giá tiền này không tệ nha, chờ qua hết mùa đông ấm lên chúng ta cắt một đợt, đưa qua có thể đổi thật nhiều tiền!”
“Đúng vậy, một con dê cũng ra được mấy cân lông, bầy cừu cả nước chúng
ta đâu chỉ có số lượng mười vạn? Đến khi mang qua thì chắc cũng cần phải có cả đội xe để kéo qua... Nhị ca sao người không hỏi hắn phí vận
chuyển này tính thế nào? Muốn chúng ta bao luôn sẽ thua lỗ, mặc dù chúng ta có sẵn xe ngựa, nhưng một chuyến đi mất mấy tháng chẳng lẽ ngựa
không ăn cỏ? Người phụ trách còn phải mang theo lương khô.”
“Ngươi đừng vội, nghe lão nhị nói đã!”
Ô Lực Cát cười hề hề nói: “ Lương Hoàng nói hắn có thể đưa thêm cho
chúng ta một xe vải bông, chống đỡ chi tiêu trên đường. Còn nói khi
chúng ta đưa lông dê xong thì xe ngựa sẽ trống, lúc đó có thể mua vài
món đồ về, mua đi bán lại cho những quốc gia ở phía Tây trên thảo
nguyên, chúng ta có thể kiếm lời, không thể lỗ được, ta cảm thấy đúng
nên đã đồng ý.”
Mặc dù nói tơ lụa đắt nhất, nhưng loại vải bông tốt nhất cũng không hề rẻ.
Dù sao cỏ cho ngựa ăn chỗ nào cũng có, lúc nghỉ ngơi trên đường ngựa có
thể tùy tiện gặm cỏ, tức là chỉ cần mang theo lương khô. Nghĩ như vậy,
mối làm ăn thực sự rất được.
Hồ vương và các con của ông ta hoàn toàn không biết, lúc đầu Doanh Chính định trả giá cao hơn, nhưng nhìn thấy Ô Lực Cát là một người vừa ngốc
vừa có nhiều dê còn không chịu giảm giá nên mới nói đưa thêm cho hắn ta
một xe vải.
Vải bông ở trên thảo nguyên là đồ tốt, rất đắt, nhưng sau khi có máy dệt mới và khung dệt vải mới giá tiền đã giảm, sau này sẽ phát triển gần
gũi với người dân hơn.
Thật sự muốn nói, nếu lúc trước Ô Lực Cát cố tình nâng giá, Tần quốc đưa ra ngoài nhiều như vậy cũng không biết điều này, dù sao thì số lượng
lông dê cũng lớn như vậy.
Cũng may Ô Cát Lực không biết điều này, phụ thân huynh đệ hắn ta cũng không biết.
Hồ vương còn an ủi một câu, cảm thấy nhi tử của ta rời khỏi Hoàng hậu
Đại Lương cũng không sao, nhìn xem việc này làm tốt biết bao nhiêu.
Khi Hồ vương cảm thán, Ô Lực Cát nói ra dự định khác của hắn ta, hắn ta
chuẩn bị ép giá tiền xuống thấp một chút rồi đi mua lông dê ở phía tây,
cùng đưa qua cho Tần quốc.
“Thực sự số lượng rất lớn!”
“Số lượng nhiều mới tốt, miếng thịt béo bở chúng ta róc từ trên người họ xuống đủ để dùng trên đường đi, việc này không tốt sao? Dù sao Tần
hoàng đã đồng ý với ta, chúng ta có bao nhiêu, hắn đều lấy, lấy hết tất
cả.”
Hồ Vương vỗ đùi.
Làm đi!
“Lông dê nhiều như vậy, bổn vương phải phái hai đội dũng sĩ theo sát bảo dệ, tránh khỏi bị cướp dọc đường ở Lương quốc.”
Khánh Cách Nhĩ Thái không nhịn được, cười hề hề đi ra: “Bình thường
chúng ta tặng lễ vật cho Lương hoàng thì không cướp, ai mà lại đi cướp
lông dê? Cướp về thì có tác dụng gì?”
Vừa rồi tính toán các khoản sổ sách, thì không thấy ai hỏi gì.
Bây giờ lại có người hỏi: “Tần quốc muốn cái này làm gì nhỉ?”
Ô Lực Cát nói: “Chắc là dùng như bông.”
“Nếu bọn họ thiếu bông đến mức này rồi, sao còn đồng ý đưa vải cho huynh? Hơn nữa cái lông dê kia, mặc vào không ngứa à?”
“Ngươi nói đúng, nhưng theo ta biết thì là như vậy.”
“Được rồi được rồi, chỉ cần có tiền thì hắn làm gì cũng đúng, hắn cầm đi đốt chơi cũng được.”
Nhóm thảo nguyên ngu ngơ hành động, Ô Lực Cát mang theo mấy người đi
liên lạc với phía Tây, chuẩn bị làm người trung gian, còn lại báo tin
cho người trong nhà, đầu xuân trời ấm áp sẽ chuẩn bị cắt lông, có tên
đần ra giá cao mua cái này, sau khi bán lấy tiền xong sẽ mua đồ về chia
cho các bộ tộc!
“Đường, lá trà, gạo và mì, vải vóc còn có một số đồ sinh hoạt cần thiết
chúng ta đều sẽ mua về! Tất cả lông dê đều được chia, cần nhiêu có
nhiêu!
“Đây chính là mối làm ăn lớn, chúng ta làm tốt sau này lông dài ra chúng ta có thể bán tiếp, không ngừng kiếm tiền.”
“Ngày tháng tốt lạnh sắp tới rồi.”
Vậy mà không cần làm thịt sê, chỉ cần cắt lông dê đã có thể đổi được
nhiều đồ tốt như vậy, các bộ lạc còn không dám tin, lần lượt có người
tới lều Vua để chứng thực, đều nhận được lời khẳng định chắc chắn, bọn
họ mới vui vẻ đi về. Người trở về đều đi mài kéo, hận mùa đông lần này
không thể nhanh chóng trôi qua, nhanh ấm lên, nhanh lên mới tới lúc cắt
lông.
Cho dù trong lòng bọn họ vô cùng lo lắng, nhưng thời gian vẫn trôi qua từng ngày.
Khi mà trên thảo nguyên thật sự ấm lên đã đến tháng tư. Sau một vài ngày ấm lên, không thấy dấu hiệu trời lạnh lại, các bộ lạc sắp xếp cắt lông, có người cắt có người đơn giản chỉ đi thu dọn một chút, đóng gói xong
thì kéo tới trước lều Vua xếp hàng và cân, vừa cân vừa ghi chép, chờ đến khi phía Tây cắt xong đem tới Hồ