-Chúng ta còn cơ hội trở về bên nhau chứ?- Anh nhìn cô, đôi mắt sũng nước.
-Chúng ta có thể về bên nhau, nhưng cũng những kỷ niệm tươi đẹp nhất, những khoảnh khắc hạnh phúc nhất sẽ vĩnh viễn không thể về lại với chúng ta nữa rồi.- Cô cười chua chát.
-Vì trở về bên nhau là quyết định của chúng ta, còn có hạnh phúc được nữa hay không lại là quyền sắp đặt của định mệnh. Em nghĩ, không phải vô duyên vô cớ mà chúng ta dừng lại. Thôi thì đã dừng lại, hãy rẽ sang hướng khác mà đi, đừng cố tìm về bên nhau để nối lại những gì đã đứt.
Cô thở nhẹ, khẽ gỡ bàn tay anh ra khỏi cánh tay mình rồi đi thẳng.