Khi Xích Vĩ Chương Ngư Đế từ vòng xoáy khổng lồ dưới mặt nước phóng tua
bạch tuột đi ra, cái kia to lớn dài dòng xích tua, tất cả mọi người đều
có thể nhìn đến, liền Mục Ninh Tuyết ở đỉnh tháp cũng không khỏi ánh
mắt ngưng lại.
Cực trần băng tán hết lần này đến lần khác thôi
động trên bầu trời phụ cận nàng, song, cho dù rất muốn rút ra một tiễn
trực tiếp bắn về phía Đại Dương xa xăm kia, nhưng lý trí nói cho nàng
biết, mũi tên của nàng sẽ đặc biệt vô dụng.
Thực lực Xích Vĩ
Chương Ngư Đế sâu không bì được, cho đến bây giờ Mục Ninh Tuyết đều
không có cảm giác được thân thể nó rốt cuộc là nằm ở đâu bên dưới đáy
Thái Bình Dương. Nó thậm chí còn chưa có hiện thân đã đem được Quan Ngư
cùng Hoàng Tuấn nhấn chết như con rệp.
Trước khi có thể xác định
được cụ thể đối phương hình thù, Mục Ninh Tuyết tuyệt đối sẽ không muốn
phí phạm ma năng của mình làm việc vô ích.
“Tê tê tê ~~~~~~~~~”
Lĩnh vực Diêm Thủy Triều Tịch của Hải Mị Yêu Hoàng đã không còn khả năng sử
dụng, mấy phút trước, tất cả các pháp sư trong Ninh Bàn Tháp vừa được
điều động trở ra, nhưng kể từ khi phải tận mắt chứng kiến một màn hai
cái cấm chú pháp sư bị thuấn sát man rợ này phát sinh, ánh mắt của bọn
hắn không khỏi tối sầm lại, phảng phất đôi chân co cứng, không muốn ra
ngoài, không muốn đối đầu với sinh vật khủng bố này.
Thập Uyên Chúa Tể như mong đợi vẫn là thế giới này đứng ở trên đỉnh tháp chuỗi thức ăn.
Bọn hắn quá cường đại, cường đại đến không làm sao có thể cho một chút hài đồng nhân loại tưởng tượng ra nổi.
Mà giờ khắc này, biển Hoa Đông nổi lên sóng lớn, Hải Yêu chính thức cuốn
hải lật thuyền, căn cứ Hải Yêu tất cả các quả bom Đế Vương đều đồng loạt kích nổ, tụ tập quanh boong siêu tàu chiến Bá Hạ, phảng phất lật đổ
nhận thức của các pháp sư trong Ninh Bàn Tháp.
“Hoa Viên làm sao
xuất hiện nhiều Đế Vương như vậy...”. Một vị quân pháp sư của Phàm Tuyết Thành nhìn qua cửa kính tầng thứ 33, con mắt đặc biệt kinh sợ nói rằng.
Rất nhanh để ý được thuế biến chiếc cục này, bắt đầu càng ngày càng có
nhiều tiểu pháp sư hoảng hốt hơn, bán tính bán nghi đủ điều.
Khí
tràng Đế Vương rõ ràng là rất khiếp hãi, cho dù Ninh Bàn Tháp có nhiều
kết giới lĩnh vực như thế nào, nhưng đứng trước gọng kìm lít nhít Đế
Vương bày biện đi ra, như cũ để người ta hít thở không nổi, lá phổi hô
hấp có chút không xong.
“Không, không chỉ có thế...Đông Tây Nam Bắc bốn hướng, ông trời của ta, làm sao nhiều Đế Vương như vậy”
“Má ơi!!! Cả cuộc đời ta còn cho rằng toàn bộ thế giới này chỉ có không tới 10 cái Đế Vương”.
“Sống hơn 40 năm, ta còn không từng thấy qua một cái Đế Vương...Vậy mà”.
“Khụ, khụ, xin thề rằng ta hôm nay là phá lệ chứng kiến nhiều Đế Vương nhất một ngày”.
Kì thật nếu có ai đó nhìn về phía những vị pháp sư trẻ tuổi lúc này, chỉ
thấy bọn hắn phù môi trơn má, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, hai tay ôm
đầu làm như hết sức thống khổ vậy.
Khi cái này sóng lớn nhấc lên
rất cao rất cao sau đó, theo tiếng sấm sét từ cửu thiên rơi xuống, ùng
ùng cực lớn tiếng nước chọc thủng cả kết giới phía ngoài thành cơ thể Bá Hạ. Ngay sau đó, một lúc hơn 50 cái Đế Vương nhe răng nanh ra cười khúc khích, đầu nào đầu nấy to lớn như Sơn Mạch, như Côn Đảo, che lấp cả
đường chân trời, hỏi làm sao mà người ta không cảm thấy nhân sinh thật
đáng thất vọng đâu?
Hơn 50 cái Đế Vương chồng chất bao vây đánh
phủ đầu, này chính là lời biện hộ đắng chát nhất có thể cho lý giải cho
hành động của bọn hắn.
Toàn bộ tất cả các pháp sư tham gia đợt
tác chiến căn cứ Hải Yêu lần này, mặc kệ đứng từ góc độ nào quan sát đi
chăng nữa, chắc chắn cũng sẽ không thể thấy đường chân trời, không thể
thấy biển đêm nữa. Toàn bộ là Tảng Núi Yêu Quái chung quanh trùng điệp
che lấp.
Tính cả thành chủ, đại dương gia, cấp cao nhân viên, các thế lực tới viện trợ, Ninh Bàn Tháp pháp sư giỏi lắm hiện tại còn sống
đâu đó hơn ba vạn người. Lúc trước bọn hắn chỉ đánh với chủ yếu là loi
choi tôi tớ Hải Yêu, tuy đông nghịt động nghẹt giết hoài không hết,
nhưng chí ít vẫn còn khoảng trống có đất dụng võ để mà đánh. Bọn hắn vẫn có thể dựa vào trận pháp lớn, mở rộng để cầm cố Hải Yêu.
Bây
giờ, ức vạn Hải Yêu vẫn còn đó đeo bám, nhưng điệp gia thêm mấy chục đầu Đế Vương to lớn, loại kia kinh khủng liền cấm chú pháp sư đều muốn sùi
bọt mép, phảng phất đã không cần chiến đấu một dạng, không cần cổ vũ
khích lệ tinh thần cái gì nữa, phất phơ có thể đồng loạt buông vũ khí
xuống được rồi.
Bởi vì hết thảy đều xong.
Ninh Bàn Tháp xong, Phàm Tuyết Thành xong...
Tầng dưới thua, tầng trên bị nghiền ép, chiến lược thì trúng kế địch, tâm lý chưa đánh đã tan...
Đây chính là tuyệt vọng.
“...”
Giữa lúc mọi người còn đang lúng túng mất đi nhuệ khí chiến đấu, đột nhiên
có một tiếng o o dễ nghe vô cùng rót vào tai mỗi người.
“Tất cả
các pháp sư, xin hãy ở yên trong Ninh Bàn Tháp, tiếp tục thực hiện đúng
thiên chức trách nhiệm của mình. Chúng ta còn cách chiến thắng một trận
chiến, khi chúng ta còn có thể tiếp tục chiến, như vậy liền không thể
nói là thua. Ninh Bàn Tháp sẽ vẫn đứng đó thắp sáng, Huyền Quy Bá Hạ sẽ
vẫn vì các ngươi chèo chống hải triều, Thần Nữ sẽ vẫn vì các ngươi cầu
an kéo dài sinh mệnh...có lẽ, một lúc nào đó chúng ta sẽ không còn cầm
cự được nữa, nhưng không phải ngay thời khắc này, ở thời khắc này, các
ngươi xin hãy nghĩ đến hai vị cấm chú Quan Ngư cùng Hoàng Tuấn vừa hi
sinh kia, họ đã làm tất cả những gì có thể làm được, họ đã từ bỏ mưu cầu sự sống để kiến tạo cơ hội cho Ninh Bàn Tháp...Xin hãy lấy nó làm dũng
khí, truyền lửa cho niềm tin của mình”.
Đúng lúc này, một tầng
thứ âm thanh trong vắt phừng phực thổi đến xua tan toàn bộ không khí thê lương trong tâm trí mỗi một thành viên Phàm Tuyết Thành.
“Nhân
loại rất nhỏ bé, nhỏ bé cùng yếu ớt chịu không nổi, nhưng là nhân loại
xưa này không có bởi vì nhỏ bé mà bị Yêu Ma diệt tuyệt qua. Này chính là nhân loại cải biến kỳ tích, thế giới ma pháp sẽ không có tồn tại một
chủng tộc nào mang đến kỳ tích nhiều như nhân loại. Nếu chúng ta mạnh
hơn địch nhân, như vậy thì làm gì cần đến kỳ tích đâu? Tuế nguyệt dằng
dặc, lịch sử chứng kiến nhân loại đi lên từ cửa tử, lúc nào chã phải
đứng ở bên tuyệt vọng mà phát triển thành kỳ tích! Chỉ cần không tự
thua, tất cả mọi khả năng đều có thể xảy ra”
“Tin tưởng lẫn nhau, tin tưởng đồng đội bên cạnh mình. Hãy thắp sáng Ninh Bàn Tháp, để cho
Hải Yêu biết được, nhân loại một khi đoàn kết, khi có niềm tin vững
chắc, này chính là lúc bọn chúng nên biết sợ hãi”.
Người nói chuyện là Tiểu Mei, nàng đọc một cái mẫu giấy hào hùng truyền cảm hứng do Lãnh Linh Linh viết ra.
Thậm chí là, ngay cả bản thân nàng dù không phải nhân loại, nhưng khi đọc
lên mấy dòng này cũng cảm thấy chính mình có một cỗ nhiệt huyết dâng
trào. Nàng không khỏi giương ngón tay lên thành thành thật thật tán
thưởng Linh Linh, cảm thấy Linh Linh thực sự rất ngầu a, hoàn toàn là
biết cách động viên, thúc đẩy tinh thần người khác.
Thanh âm của
Bạch Linh Chi Đế vô cùng sạch sẽ, ngọt ngào như viên kẹo đường vậy, đồng thời lại mang theo một chút bạch quang tâm linh thường thức đến xoa dịu linh hồn chiến sĩ, giống như một nàng bạch tuyết thiên sứ đến ôm ấp
người ta hồi thành, dẫn dắt đến cách mạng vậy.
Tuyệt đối là không có người nghe xong mà muốn chống lại mệnh lệnh, tất cả đều quay về thành.
Huyền âm cấm chú Hoàng Tuấn chết, nhưng trong Phàm Tuyết Thành không phải không có người thay thế được hắn.