Hoa viên trung tâm, cả một mảnh không gian mang theo vài phong vị u ám
thế lương, không ai đủ dũng khí để làm ra một hành động gì vào lúc này.
“Đây là...”
“Quan Ngư, Hoàng Tuấn...” Ngải Giang Đồ con mắt đỏ chót hét toáng lên, cực kỳ là kinh tâm động phách.
Triệu Mãn Duyên cũng bị một màn này dọa chết khiếp, nhưng hắn không có quên
thiên chức của mình, lập tức phóng thích ra thủy phật cốt châu kết giới, nhanh hết mức đem đám người cùng một chỗ cho bảo vệ.
Không chỉ
Triệu Mãn Duyên, lần lượt Triết La, Tiêu Viện Trưởng, lão nhân Tương Hữu Thắng, Ngải Giang Đồ, Eileen cũng tiến vào trạng thái chiến đấu cao
nhất, mọi người đứng tựa lưng vào nhau, mở ra phòng thủ ma cụ.
Tiêu Viện Trưởng nhìn thấy Tương Hữu Thắng có chút kích động muốn đi ra phía trước mở con đường máu cho mọi người rút quân, vội vàng nắm lấy vai lão giả: “Tiền bối, người bình tĩnh một điểm, đừng tiến lên phá vỡ đội
hình, chúng ta phá vỡ đội hình, chính là không có nửa điểm cơ hội sống”.
“Đừng lo lắng, chúng ta có phao cứu sinh mạng người chết trở về. Trước hết,
chúng ta phải sống cái đã, giữ vững đội hình chờ cứu viện”. Eileen đánh
tâm linh nói chuyện với mọi người.
Nhìn thấy màn trời chỗ thi thể Hoàng Tuấn cùng Quan Ngư ngã xuống, đột nhiên có một màn sáng bạch
quang lóe lên. Vô số bạch linh hồ điệp thành đàn thành đàn ma pháp bao
bọc lấy thi thể hai người bọn họ, nhìn thấy các vết thương nhanh chóng
được khâu lại, khâu lại.
Thần Mang Trì Dũ thông qua không gian
kiều pháp môn của giáo sư Stein truyền đến, ở trong Ninh Bàn Tháp cách
đó 600 mét, Diệp Tâm Hạ cùng Tiểu Mei thi pháp phục sinh cho Quan Ngư
cùng Hoàng Tuấn.
Thời gian tử vong chỉ mới bốn phút, tuy không
phải là quá ngắn như kỳ vọng, nhưng không đến mức hao tổn đại cơ giới.
Hai người các nàng hội chung một chỗ, trong nháy mắt vài chục giây đã
thấy hai thi thể kia khôi phục sinh mệnh, thở hổn hển bật người lên từ
mặt đất.
“Khụ...khụ, quái thai, ta vừa nhìn thấy Diêm Vương đến rước”. Quan Ngư mặt mày tím tái, mới trở về từ cõi chết một khắc.
Trong khi đám người Triệu Mãn Duyên vừa thở phào nhẹ nhõm thì màn trời xuất hiện một tia sáng lòe loẹt lần nữa.
— QUẢNG CÁO —
Ầm một cái, xích tu khủng bố thăng thiên đập nát đầu lâu Hoàng Tuấn cùng
Quan Ngư ngay lập tức, không cho cơ hội phục sinh trở lại.
Này
chấn động xảy đến quá nhanh, mọi người không ai kịp làm nên phản ứng gì. Máu của Quan Ngư bắn ra xa, bắn vào đầy mặt Triệu Mãn Duyên gần đó
nhất.
“Khốn nạn”. Triệu Mãn Duyên siết chặt nắm đấm, quang minh
trên người nở rộ, kém một chút muốn hướng thẳng tới ngoài khơi liều mạng với Xích Vĩ Chương Ngư Đế cái chủng loại ác ôn kia.
Chẳng qua là Eileen trong phút chốc giữ chặt hắn lại. Không để Triệu Mãn Duyên đi làm điều ngu ngốc.
Không nói là hết thảy bọn hắn có đủ tư cách đả thương Ngũ Trọng Chúa Tể bên
trong không, liền coi như đả thương được thì sao? Trước hết phải thoát
khỏi năm sáu đầu Đế Vương đang bao vây không ngừng đấm vào kết giới đã.
Triệu Mãn Duyên lúc này bỏ đi, tất cả bọn hắn chỉ có một con đường chết.
Ở trong Ninh Bàn Tháp, Diệp Tâm Hạ, Tiểu Mei nheo mắt lại.
Nhưng là hai nàng không có từ bỏ giữa đường, trong vòng dưới 3 giây thời gian tử vong, khôi phục sẽ ít tốn kém ma năng hơn một điểm. Hai người các
nàng lập tức không trì hoãn, đem Thần Mang Trì Dũ đến lần nữa khôi phục
Hoàng Tuấn cùng Quan Ngư.
Chỉ là...
“Ầm”!
Thi thể vừa được khôi phục, Quan Ngư, Hoàng Tuấn linh hồn đau đớn không chịu nổi đã bị xích tu ngay tức khắc xé nát.
Vòng lặp tiếp tục như cũ bốn lần, Kraken một bộ cực kỳ thống khoái chơi đùa
cùng Diệp Tâm Hạ và Tiểu Mei, bất chấp ánh mắt câm phẫn của toàn bộ
những người trong Ninh Bàn Tháp lúc này.
Thật giống như là nó cố ý đợi cho Diệp Tâm Hạ cùng Tiểu Mei hồi sinh vậy rồi mới tiếp tục giết chết vậy.
“Không tốt. Tâm Hạ tỷ, hai người đừng tiếp tục phung phí ma năng. Nó đã biết
tới nhân loại bạch ma pháp quyền năng, biết tới Thần Hồn Athena tồn tại. Này chính là đang cố ý tiêu hao ngươi, một khi ngươi hết ma năng, như
vậy những người càng chủ chốt hơn sẽ gặp đại nạn”. Lãnh Linh Linh vội
vàng chạy bắt loa truyền thông báo từ phòng chỉ huy đến phòng hồi sức
cho Diệp Tâm Hạ nghe.
— QUẢNG CÁO —
“Nhưng nếu vậy...”. Diệp Tâm Hạ một tay đặt ở trên ngực, trong lòng có chút khó chịu.
Mạc Phàm hiện tại đã bị đánh ra ngoài đảo khơi không thấy mặt mũi, có lẽ đã nhận được sự chăm sóc đặc biệt của Hải Yêu. Trong khi đó, quá nhiều Đế
Vương đang áp sát vây công đám người Triệu Mãn Duyên, căn bản không để
bọn hắn khoảng trống chạy đi cứu người.
Nhìn thấy Đế Vương rải
rác đi đầy Hoa Viên vậy, tuyệt đối là không cho phép bất cứ nhân loại
nào từ trong Ninh Bàn Tháp đi ra cứu nguy chỗ thi thể Quan Ngư cùng
Hoàng Tuấn được.
Người duy nhất khả dĩ có thể cứu là Mục Ninh
Tuyết. Nàng ngược lại có thể thử nghiệm một phen, nhưng nếu nàng rời
khỏi bệ phóng đỉnh tháp, như vậy Ninh Bàn Tháp sẽ mất đi khẩu đại pháo
viễn trình bắn hạ. Này chính là càng nghiêm trọng hơn dẫn đến toàn bộ
cục diện thất bại. Truyện Hệ Thống
Tình thế này đều đã được vị kia Hải Thần Tiên Tri trù tính, tỉ mỉ sắp xếp tiêu hao cả Thần Hồn của Diệp Tâm Hạ và Tiểu Mei.
Đây chính là nó ép Phàm Tuyết Thành phải làm nên lựa chọn, hoặc là khô cạn
ma năng nhây lầy hồi sinh đợi kỳ tích, hoặc là từ bỏ hai cái cấm chú
pháp sư.
Diệp Tâm Hạ và Tiểu Mei đều sắc mặt kịch biến, không biết nên làm gì cho tốt vào thời điểm này.
Chỉ thấy Quan Ngư ở lần thứ năm tia sáng Thần Mang hồi sinh, hắn mang theo
một khuôn mặt khổ hạnh giả, khô khốc nhìn về phía Triệu Mãn Duyên cùng
Ngải Giang Đồ mắc kẹt trong bầy Đế Vương vây hãm.
Nửa giây, kể từ lần thứ tư hắn chết, hắn đã chuẩn bị cho mình xong tờ di chúc đoản mệnh này.
Khuôn mặt của người chiến binh Minh Lang thôn trãi qua đầy sương gió khắc khổ, đây là cuối cùng một trận chiến...hắn mỉm cười.
Ngải Giang Đồ không gian chớp mắt di động hoàn toàn không thể thoát ra khỏi
gọng kìm Đế Vương được, nhưng thị giác của hắn vẫn nhìn thấy Quan Ngư
đang hướng tay về phía mình chào, lập tức cả người giống như bị trấn trụ một dạng.
“Không...”. Ngải Giang Đồ gào thét lên.
— QUẢNG CÁO —
“Báo thù cho ta...Quốc Phủ Đội Ngũ thành viên, Quan Ngư”.
“Bá bá bá ~~~~~~~~~~~~~~~~”
Thế giới tinh thần của Quan Ngư cùng Hoàng Tuấn bạo phát, phong vũ cùng
huyền âm nổ toang thành một cơn địa chấn rung lắc gần 100 dặm phương
viên, cơn bão táp này tựa như có thể thôi hủy toàn bộ vật sống trên Đảo
Bá Hạ một dạng, kéo dài vô biên lực hất tung từ dưới đại địa đánh lên,
thổi té ngã cả Đế Vương, đem những đầu Đế Vương trước mắt rơi vào một
loại đình trệ mất mấy giây.
Trong vòng mấy giây tích tắc đó, Ngải Giang Đồ, Triệu Mãn Duyên nuốt xuống oán hận trong lòng, nắm những
người còn lại lập tức chạy hết tốc lực về Ninh Bàn Tháp.
Lần thứ
năm được hồi sinh, Quan Ngư cùng Hoàng Tuấn linh hồn đều bị giày vò đến
khô khốc, căn bản có sống được, tinh thần ma pháp cũng vĩnh viễn thụt
lùi. Bọn hắn đã sớm từ bỏ mưu cầu sự sống rồi, hết thảy những thứ này
bọn hắn có thể làm, chính là phá vỡ thế giới tinh thần của mình, tạo ra
sóng quét, tạo cơ hội cho đám người Triệu Mãn Duyên rút lui an toàn về
Ninh Bàn Tháp.
Ngải Giang Đồ, Triệu Mãn Duyên nhớ kĩ câu nói cuối cùng kia của Quan Ngư...
Báo thù cho ta. Quốc Phủ Đội Ngũ thành viên, Quan Ngư.
Thù này, cả Triệu Mãn Duyên, cả Ngải Giang Đồ đều sẽ nhận.
Mà xa xa đứng ở trên đỉnh tòa Ninh Bàn Tháp, Mục Ninh Tuyết lặng lẽ lấy ra huy chương quốc phủ đội ngũ đang phát sáng. Nàng nhìn chằm chằm vào nó
thật lâu, giống như hồi tưởng một đoạn ký ức quá khứ vậy, có chút
chuyện, đến khi trưởng thành rồi mới cảm thấy thời thiếu niên kia đẹp
biết bao.