Mắt phải là không gian, mắt trái là hỗn độn, mắt thứ ba giữa trán là nguyền rủa, đại biểu bằng không gian chi nhãn, hỗn độn sao chép chi nhãn, cửu u tà nhãn.
Linh hồn là triệu hoán, Mạc Phàm bản thân chính là Thần Hồn ác ma.
Mạc Phàm là Thanh Long thủ hộ giả, xưng làm Hộ Pháp Thần Long, có Hắc Long
hồn cách, bản thân cùng long tộc ma pháp quan hệ không nhỏ. Siêu nhiên
lực huyền âm của hắn trở thành Long Ngâm, vạn thú long vương.
Hơi thở của hắn là phong quyển, thở ra chi phong, siêu nhiên lực ‘phong tức’.
Mọi giác quan lĩnh hội nhiệt độ dao động, cảm được nhiệt khí, kích hoạt siêu nhiên lực băng cảm.
Da thịt bọc lấy quang minh kim sắc thủ hộ, siêu nhiên lực quang khải, bàn tay giống như Quang Minh Thánh Kim Long.
Mà tinh thần lực của hắn hỏa lỏng thành thủy, thủy siêu nhiên lực đại biểu cho tinh thần chi hải, mênh mông bao la, vô biên tràn ngập.
Siêu nhiên lực của Mạc Phàm cường hóa thân thể của hắn không khác gì con
cưng của thế giới ma pháp, là dung hợp Nguyên Tố Thánh Linh, Thứ Nguyên
Thánh Linh, Hắc Ám Tà Linh vào một chỗ thai nghén ra vậy, lý thuyết nào
đó đến nói, hắn mạnh mẽ hơn cả tối cường thân thể của ác ma, vượt qua cả Tà Thần hạn mức cao nhất, chỉ tính riêng tấm thân thể này, Mạc Phàm đã
tuyệt đối là tồn tại tiệm cận đỉnh vị Quân Vương rồi.
Hải Mị Yêu Hoàng phi thường không có khả năng đơn đả độc đấu với hắn.
“Yêu quái, ngươi cũng thật là quả cảm chiến binh, vậy mà dám hung hăng xông
vào địa bàn của ta”. Mạc Phàm cười cười, ứng xử đối đáp với Siren thời
điểm, chính là mang phong thái, của Hải Thần nhìn xuống con dân. — QUẢNG CÁO —
Ho khan khụ khụ vài cái, Hải Mị Yêu Hoàng không có trả lời. Nàng không chỉ tổn thương thân thể do bị Mạc Phàm đánh, còn phải bận tâm điều tiết
thần kinh chống lại tinh thần phản phệ, mất một lúc sau, đầu của nàng
mới nhẹ nhàng giải trừ.
“Tâm linh công kích, từ lúc nào...” Hải
Mị Yêu Hoàng cắn răng một cái, thở hổn hển nhìn lên lưng chừng đoạn trời về phía Mạc Phàm.
Thực lực thua đối phương dĩ nhiên là tâm phục
khẩu phục, nhưng thứ mà nàng không phục, đó chính là chính mình vậy mà
bị công kích tâm linh lén lút, không cách nào tin tưởng được.
Mạc Phàm cười cười, không có trả lời nàng.
Hắn muốn nhượng quyền trả lời cho một người khác.
Đúng lúc này, chung quanh Hải Mị Yêu Hoàng có vài ba tiếng bước chân đi đến.
Đó là đám bốn người Triệu Mãn Duyên, Triết La, Eileen cùng Apase.
Hải Mị Yêu Hoàng lông mày nhảy dựng một cái, nàng năm lần bảy lượt trợn mắt chứng kiến Triệu Mãn Duyên và Triết La hai cái nam nhân này thế mà còn
sống sót, rốt cuộc ý thức được tình huống trước đó liền trở thành giả
tượng.
Chân chính gặp mặt, Triệu Mãn Duyên cũng không làm người
khác thất vọng, lập tức bày biện ra một tư thái trêu ngươi rất chi là
tiếc nuối, cố ý mở miệng châm chọc: “Mỹ nhân a, ngươi muốn ăn thịt ta,
ta kì thật cũng rất muốn mở rộng vòng tay để ngươi vắt kiệt... Ách, bất
quá, cách làm của ngươi có chút sai, nhảy công đoạn quá nhiều, trúng
phải vợ của ta thủ đoạn đánh ghen”.
Sợ rằng mình trót dại lỡ lời, Triệu Mãn Duyên rụt rè nhìn Eileen một cái, lại nói tiếp: “Chung quy
vẫn vợ ta cường thịnh, bá khí ngút trời”.
Vừa nói, hắn vừa quàng
tay qua cổ Eileen, mặt mo chu mỏ ôm hôn má nàng một cái, coi như là đám
đông nhìn mình thì cứ việc nhìn, lão tử có vợ đẹp, chính là muốn khoe
cho bàn dân thiên hạ.
Đừng nói là Hải Mị Yêu Hoàng, cho dù là
Apase đứng bên cạnh liếc liếc một màn phát đồ ăn cơm chó này, bộ ngực
cũng phập phồng muốn bung cả cúc áo, kém chút Nguyền Rủa chết tên đê
tiện này.
“Là ngươi... lúc nãy ta liền thấy ngươi xuất hiện trong thùy não của ta”. Hải Mị Yêu Hoàng nhìn thoáng qua Apase, nhìn một cái
liền hồi tưởng đến một cái kim xà đồng tử hình rắn chạy dọc theo thần
kinh mình cho cắn.
Apase bĩu môi nghiêng đầu, dĩ nhiên chẳng bận
tâm chối làm gì, nàng thẳng thắn trả lời: “Siren, ngươi thực sự cảm thấy mình rất đáng gờm sao? Nửa năm trước đều bị nhân loại đặt bẫy, bây giờ
vẫn không có ngộ tính”.
Vẻ mặt của vị Thập Uyên Chúa Tể này lập tức trở nên quái dị mấy phần, biểu cảm giống như ngờ ngợ ra cái gì đó.
Nàng nhướng mày, tay phản ứng dữ dội chỉ về phía Triệu Mãn Duyên, một miệng
chất vấn: “Tên này, hắn giả chết, gieo bẫy tâm linh vào người ta”. — QUẢNG CÁO —
Triệu Mãn Duyên hai mắt chớp chớp làm như vô tội lắm, đồng dạng ngón trỏ chỉ vào chính mình, một miệng phản bác: “Ta sao?”
“Nha, mỹ nhân, đừng có đùa. Ta cũng chỉ là người bị hại, chẳng qua là so với
ngươi hại người, có người khác nhúng tay vào cơ thể ta trước đó càng cao siêu hơn”.
Sự thật đúng như Triệu Mãn Duyên nói vậy, Hải Mị Yêu
Hoàng danh tiếng quá nổi bật ở Âu Châu lẫn Mỹ Châu, làm gì có chuyện
công tước Eileen không sớm chú ý nàng.
Nàng giống như là Yêu Ma
chuyên môn tu luyện sắc dục, rút đi nam nhân sắc đẹp tinh lực để bồi bổ
lực lượng cho mình, cái này danh tiếng, tự nhiên không phải chỉ ngày một ngày hai. Ngay cả việc này mà cao tầng quân sư Phàm Tuyết Thành cũng
không tính đến trước, như vậy thì nghỉ làm quân sư đi là vừa, trở về nhà đi học bổ túc kiến thức.
Thủy hành trên lưng Bá Hạ trong biển
đêm, bọn hắn liền khẳng định sẽ biết phải gặp Thập Uyên Chúa Tể xuất
hiện rồi. Chăng qua là Lãnh Linh Linh cùng giáo sư Stein hầu như không
biết được ai sẽ xuất hiện trước, cho nên chỉ có thể tính toán thiết trí
bẫy rập cho tất cả các trường hợp có thể xảy ra.
May mắn là trường hợp bọn hắn cảm thấy tự tin nhất lại bất ngờ xảy ra, đó là Hải Mị Yêu Hoàng nhập cuộc rồi lọt bẫy.
Triệu Mãn Duyên cùng Triết La không thể nghi ngờ là tuấn tú đẹp mã nhất trong Phàm Tuyết Thành hiện tại, không nói hơn hay không Mạc Phàm với Mục
Bạch, nhưng chắc chắn Hải Mị Yêu Hoàng có thể lập tức phân biệt được hai gia hoả Mạc Phàm cùng Mục Bạch này không phải đơn thuần nhân loại.
Mục Bạch thật giống như Hắc Ám sinh vật, còn Mạc Phàm thì càng là đại biểu
Tà Thần, liền nếu biết ăn thịt Tà Thần sẽ tăng tu vi là chí cao vô
thượng, Hải Mị Yêu Hoàng cũng không dám một mình đi lại gần hắn. Cho nên từ nhiều góc độ nào đó tính toán, Triệu Mãn Duyên cùng Triết La chính
là hai quan bài được Lãnh Linh Linh đặt canh bạc.
Một bên khác, bây giờ Phàm Tuyết Thành không thiếu nhất chính là pháp sư công kích tâm linh.
Thần phú của Eileen có thể tạm bợ để cho cả Triết La lẫn Triệu Mãn Duyên
tiến vào trạng thái giả chết bất cứ lúc nào. Mà trong thần trí của Triệu Mãn Duyên và Triết La, nàng cũng đặt sẵn một cái bẫy tâm linh trận
pháp. Đây là trận pháp rất mạnh, lấy giáo sư Stein pháp môn nạp chồng,
đem cấm chú tâm linh của chính hắn, của Eileen, của Thần Nữ Diệp Tâm Hạ, thêm vào tâm linh thuật khủng bố của Apase và Tiểu Mei, chồng chất năm
cái ma thuật thao túng đầu óc một chỗ.
Hải Mị Yêu Hoàng trước đó
thương thế chưa có khôi phục hoàn toàn, lại thêm vào bị Mục Bạch cùng
Mạc Phàm Hồng Ma Hữu Kiếm dụ hoặc cho sử dụng Thần Kĩ phân thân chi
thuật, yêu năng giảm xuống trong nháy mắt. Nên bản thể của nó hoàn toàn
không thể chống lại tổ hợp năm cái tương đương cấm chú tâm linh dồn một
chỗ kích hoạt.
Giả tượng, nàng trúng phải tâm linh thuật giả
tượng. Không chỉ thế, còn có đọc tâm thuật, xen lẫn kim phấn xà đồng tử
nguyền rủa.
Hết lần này đến lần khác để cho hư nhược Hải Mị Yêu
Hoàng tưởng tượng rằng chính mình đã giết chết Triết La cùng Triệu Mãn
Duyên.
Trên thực tế, hai người bọn hắn vẫn là sống nhăn răng cả
đấy, chẳng qua là giả chết. Hoặc nói đúng ra, là bọn hắn cũng không biết chính bọn hắn giả chết nữa. Bởi vì lo sợ Hải Mị Yêu Hoàng cũng có ngoại cảm năng lực, cho nên giáo sư Stein mới âm thầm giao trọng trách cho
Eileen, lén lút đặt bẫy lên hai người Triệu Mãn Duyên cùng Triết La,
tránh cho việc bọn hắn chưa chết đã khai.
Trong khi chính Hải Mị
Yêu Hoàng liền hoàn toàn bị phế đi, nàng bây giờ mất quyền năng phân
thân chi thuật, thân thế trọng thương tàn tạ chịu không nổi, khó khăn
lắm mới phá giải được tâm linh cùng nguyền rủa xung kích trong đầu.
Nhưng tệ hại chính là, rất nhiều thời điểm mê man ngáo ngơ, nàng đã bị
Diệp Tâm Hạ cùng Tiểu Mei ngồi ở bên trong Ninh Bàn Tháp đọc được một số kiến thức.
Hải Mị Yêu Hoàng bây giờ đừng nói là Thượng Vị Quân
Vương, trình độ phòng ngự của nàng bây giờ liền tiếp cận Quân Vương cũng không có đạt tới. Mà luận công kích thì khỏi phải nói, hiện tại chính
là Triệu Mãn Duyên có tự tin quần cho nàng vĩnh viễn không ngóc đầu lên
được. — QUẢNG CÁO —
Cùng lúc đó ở bên trong Ninh Bàn Tháp.
Diệp Tâm Hạ và Tiểu Mei nhận trách nhiệm đọc tâm thuật một ít rất vụn rất
vụn ký ức của Hải Mị Yêu Hoàng bị đánh vỡ cướp đoạt ra. Hai nàng thân
thể không hẹn mà đồng thời run lên cầm cập, khuôn mặt trắng bệch không
tả nổi.
Tái nhợt thần sắc Diệp Tâm Hạ run run miệng nhỏ, nhưng
nàng không dám chần chừ nửa điểm, vội vàng nói: “Nguy, cảnh báo mọi
người, mau mau cảnh báo, đại địch tới rồi, chúng ta bị lừa, chúng ta bị
lừa..."
. . .
Hoa viên, trong lúc đám người còn suy nghĩ
tiếp theo nên làm thế nào, hoặc là giam giữ con tin, hoặc là kết liễu
luôn bị quần công Hải Mị Yêu Hoàng, đột nhiên Mạc Phàm toàn bộ các giác
quan băng cảm, ám mạch đều lay động chịu không nổi.
Chính xác là một loại hung thần nguy hiểm không gì sánh được ập đến toàn bộ gia viên Bá Hạ trên thân, để cho hắn gợn cả tóc gáy.
“Ầm ! ! ! !”
Biển đêm phía ngoài, đột nhiên có một cái roi tu dài hàng chục km bất tri
bất giác đâm xuyên qua đỉnh ót Quan Ngư. Quan Ngư một khắc trước còn
chưa kịp nở xong nụ cười, lập tức đã hoàn toàn mất đi đầu lâu, vỡ vụn
không thể tin được.
Mà cũng ngay trong thời khắc này, thiếu tướng Hoàng Tuấn nghe được thanh âm của Diệp Tâm Hạ, hắn vừa định nén hơi
truyền thanh âm, lập tức cũng có một cái xích tu đâm thủng từ cuống họng hắn tràn xuống, đục khoét toàn bộ nội tạng, ruột gan bên trong.
Đó là Thập Uyên chúa tể, Xích Vĩ Chương Ngư Đế ! ! !
Toàn trường gia viên mấy vị cấm chú sợ mất mật.
Mạc Phàm thu hồi Hồng Ma Hữu Kiếm về tay, trong nháy mắt quang mang lóe lên định đâm xuống Xích Vĩ Chương Ngư Đế Kraken. Đột nhiên ầm lên một
tiếng, tam đại Thượng Cổ Hung Thú dùng tốc độ nhanh nhất bộc phát, bất
thình linh đâm về phía Mạc Phàm, đem hắn đánh bay ra khỏi Đại Đảo, rớt
xuống vùng trũng biển Hoa Đông.
Nửa khắc sau, toàn bộ hơn 50 đầu
Hải Yêu Đế Vương đồng thời phát ra khí tức, ngay trong đêm tối đột kích
từ bát phương tứ hướng lên hòn đảo Bá Hạ.