Hồi thanh âm thứ nhất, toàn quân không có người phản ứng.
Lãnh
Linh Linh tự nhiên là đoán trước được điều này, dù sao trong tình huống
như thế rút lui cũng hơi quá ngược đãi nhuệ khí tam quân.
Thế nhưng về phía nàng đã hạ quyết tâm, đối sách lên kệ thời điểm bắt buộc phải thi hành.
“Nhắc loại, Nam Thành, Đông Thành, Bắc Thành pháp sư rút lui, lập tức trở lại Bàng Môn Quan căn cứ, từ bỏ Hải Môn Quan”. Lãnh Linh Linh theo loa âm
thứ nguyên tiếp tục cất giọng lanh lánh của mình.
Mệnh lệnh từ phòng chỉ huy truyền đến.
Phàm Tuyết Thành quân khu tất cả quân pháp sư đang đứng tại phòng biển đê
đập phía trên tiêu diệt Hải Yêu không có ai không nghe thấy, nhưng ngược lại cũng không có bao nhiêu người vì nó mà cao hứng nổi.
Chiến
đấu vào sinh ra tử giống như một loại tâm lý thăng hoa vậy, khi đồng đội tả hữu kế bên ngã xuống, tinh thần người còn sống lập tức bị bức đến
cực hạn, sẽ điên cuồng đem phần hận thù đó đẩy lên địch nhân, cũng chỉ
có máu tươi địch nhân mới giải tỏa được hàn xích trên người.
Nhuệ khí cao như vậy, tự nhiên không dễ dàng gì có được. Đùng một cái bảo
tất cả bọn hắn rút khỏi Hải Môn Quan, này chẳng khẳng nào báo với Hải
Yêu rằng tới đây đi, chúng ta đã cờ trắng đầu hàng. Này tương đương với
triệt để thất thủ, chẳng ai dám tin tưởng Bàng Môn Quan làm nên trò
trống gì được cả.
Liền liền Hoa Triển Hồng, Ngải Thái Sơn, Đại
Thánh Tể James, tướng Ariceus mấy người nghe xong cũng lộ ra một chút ý
tứ thất vọng.
Tướng Ariceus đồng dạng là một cái dày dặn kinh
nghiệm chiến đấu quân pháp sư, hắn hơi bất mãn mắng: “Phòng chỉ huy bị
Hải Yêu khôi lỗi sao, không ấy, nếu các ngươi mắc chứng bệnh tâm thần
làm sao không sớm đi điều trị. Hải Môn Quan còn có Kết Giới chỗ dựa, bờ
đê cao có chỗ đứng, ngăn được mực nước dâng. Nhưng nếu mất Hải Môn Quan, nước tràn thành, căn bản không khác gì Đập nước đổ vỡ sự tình. Mệnh
lệnh này rõ ràng là tâm thần”.
Hải Yêu muốn xông vào nhân loại
thành thị, từ xưa đến nay vật cản lớn nhất là Kết Giới ở quan ải, từ am
hiểu đối kháng Hải Yêu quân khu quân pháp sư ngăn cản cùng tiêu diệt, mà lấy Kết Giới làm trung tâm, bọn hắn có thể ngăn cản trận pháp dâng nước của Hải Yêu, này mới là thẳng tới bước chiến thắng sau cùng.
Ma
Đô năm năm trước thất thủ, then chốt nằm ở Kết giới bị đánh úp, sụp đổ
quá nhanh. Kết giới sập mới để cho Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần trút thiên
khuyết thác trời đổ vào thành thị. Thương Hải Chi Nhãn là điều khiển
nước, cũng không phải là cách không xuyên thấu Kết giới, không có Kết
giới, Thương Hải Chi Nhãn mới làm được bước này. Thủy Triều Chi Nhãn
cũng là như thế.
Đại thánh tể James trầm trọng gật đầu nói: “Đây
là một quyết định sai lầm. Nếu như dựa theo mệnh lệnh, các ngươi chắc
chắn mất thành, mà chúng ta ở đây sẽ càng hổ thẹn với tất cả những người hi sinh trong suốt trận chiến để kéo dài thời gian bảo vệ quan ải. Coi
như một giờ nữa sập Kết Giới thì sao, thay vì vậy, làm sao không đẩy
thêm viện quân đi ra, càng nhiều người mạnh, càng củng cố che lấp Kết
Giới”.
Cả Ariceus, cả James đều thể hiện quan điểm giống nhau,
tức thì để nội tình tam quân không có một người nào nguyện ý phục mệnh
rời khỏi.
Trong lúc bất tri bất giác, tất cả ánh mắt bọn hắn lập tức dời qua người của Hoa Quân Thủ.
Hải Môn Quan pháp sư có tiếng nói nhất, tựu chính là hắn.
Những thành viên của Phàm Tuyết Thành như Tống Phi Dao, Liễu Như thì mặc định tín nhiệm tuyệt đối Linh Linh rồi, nhưng bởi vì Hoa Quân Thủ đứng ở chỗ này, bọn họ hay là cũng dừng chân lại chờ đợi quyết định. Dù sao ở toàn bộ quốc gia này không có người không kính phục hắn.
Hoa Triển
Hồng trầm mặc trong giây lát, cũng không nghĩ ra tại sao phải làm như
vậy, bây giờ quân ta cấm chú nhiều uy thế còn dư còn tại, Hải yêu thậm
chí cũng không có xuất hiện Đế Vương, chỉ là mấy cái Quân Chủ cấp dẫn
quân thí mạng. Xác định rút lui là sẽ làm cho nhuệ khí quân nhân triệt
để tiêu tán.
Phải biết, đánh tiếp cũng không phải không thể. Ngải Thái Sơn, Hoa Triển Hồng đều là bậc thầy đánh trận dài tập, kinh nghiệm mấy mươi năm thao trường chiến dã giúp cho bọn họ rất biết cách điều
tiết bản thân, hạn chế tối đa tiêu hao, thường xuyên giữ thể lực ở trạng thái ổn định, thậm chí vẫn một mực duy trì đầy đủ năm hệ ma năng.
Mặt khác, kì thật nhân sự Phàm Tuyết Thành trấn giữ ở Hải Môn Quan đang tả
xung nhiệt huyết, ý chí dâng cao thúc đẩy quân pháp sư có thể kiên cường phòng thủ thêm thời gian dài nữa, miễn cho Kết Giới sau lưng không bị
sập.
Điểm khó chính là Kết Giới phải được giữ vững.
“Thượng Tướng, Quân Thủ! Thành kết giới đã sụp đổ một phần năm!”. Một vị thổ hệ quân pháp sư hô lớn.
Hải Môn Quan không có được Phàm Tuyết Thành cải tạo quá nhiều, chủ yếu là
phòng biển đê đập ở Phúc Châu lợi dụng mấy năm trước Đĩnh Thành huy động cẩu đất sét cùng nham cương đến đắp, lại đi qua nhiều kiến trúc thổ hệ
pháp môn của Cố Cung Đình chế tạo mà thành, đây là kết giới loại hai
trên cả nước, xếp sau Ma Đô, Thiên Tân, Bằng Thành, Đế Đô.
Kết giới này chỉ chịu đựng được Vô Địch Quân Chủ công kích trong thời gian ngắn hạn, quả nhiên là bạc bẽo tồi tàn.
Thượng tướng Ngải Thái Sơn cùng quân thủ Hoa Triển Hồng không hẹn đều bốn mắt nhìn nhau, đại biểu chờ đối phương nói ra ý kiến.
Ngải Thái Sơn nhún nhường, lắc đầu, tỏ ý nghe theo Hoa Triển Hồng.
Lần nữa phóng tâm nhãn đến bao quát chiến trường đánh giá, Hỏa Triển Hồng
chua xót nhìn xem quan cảnh tại Hải Môn Quan khu vực đê cao kết giới lúc này, cả con đường bờ đê đã nhuộm đỏ máu, nước biển cũng biến thành màu
đỏ, sóng đỏ nhấp nhô đẩy xương cốt tử vật dạt vào bờ, nhìn thấy trên mặt đất lít nha lít nhít tất cả đều là nhân loại quân pháp sư thi thể.
Xa xa phía ngoài thì có chồng chất xác trôi biển của Hải Yêu, số lượng Hải Yêu chết đều có thể tích tụ ra một tòa núi cao. Hoa Triển Hồng liếc mắt một cái, còn nhận ra được trên đỉnh núi xác có nổi bật đầu lâu của Nam
Bộ thượng tá Cao Minh Phước, trung tá Dương Tùng, Hữu Thuận cắm xuống.
Đáng sợ nhất chính là...
Chiến tranh chính thức còn chưa thực sự bắt đầu...
Mà bây giờ, loại trừ năm đầu Đế Vương tàn tật cơ hồ là pháo hôi thăm dò
ra, còn không có cái khác mạnh mẽ Đại Tướng lĩnh Hải Yêu xuất trận, Thập Uyên Chúa Tể còn giấu mặt ở căn cứ biển Hoa Đông, đội quân Vong Linh Nữ Đế cũng tiềm phục tại Nam Hải Thái Bình Dương bên trong chưa chịu xuất hiện.
Chỉ có cái khác Đế Vương xuất hiện tổng lực, trận chiến mới là bắt đầu.
Bất quá, Hoa Triển Hồng cũng bó tay, ngay tại chiến thuật vắt kiệt đối
phương nội tình, Hải Thần Tiên Tri không giấu diếm ý đồ dựa vào số lượng khủng bố tộc yêu của bọn chúng để lấy tiêu hao thiệt hại bên mình lớn
hơn nhằm tiêu hao bào mòn bên phía địch. Tuy đây không thể gọi là đại kế sách hay mưu lược đỉnh cao gì cả, thậm chí còn là trò binh bẩn, nắm
đồng tộc chôn xác địch nhân, vừa hèn hạ vừa ác độc, nhưng lại rất thực
dụng.
Nhân loại muốn phá giải nó căn bản là không thể nào, ít nhất thì bản thân Hoa Triển Hồng không làm nổi.
“Dựa theo mệnh lệnh làm việc.” Hoa Triển Hồng hít thở sâu một hơi, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Lãnh Linh Linh.
Quân lệnh như núi, đến khi Hoa Quân Thủ nói ra lời rồi, tất cả mọi người
nhanh chóng bộc hậu lẫn nhau, tháo lui khỏi Hải Môn Quan, cơ hồ không có bất kỳ trở ngại nào.
Đến khi nhân loại pháp sư hoàn toàn rút đi, không còn có kì đà cản mũi, Hải Yêu ngay tức thì trở thành chiến trường bá chủ, vua chi vua. Bọn chúng cũng không có sợ dính bẫy rập của nhân
loại, căn bản trước biển yêu chiến thuật, bẫy gì cũng không thể giết
hết.