Hơn một tuần giằng co kịch liệt, tuyến đầu Hải Môn Quan do Apase chỉ huy trấn thủ đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu phi thường mỏi mệt.
Cho
dù là Apase, nàng là Đế Vương sinh mệnh, có được thượng vị chính thống
Đế Vương nội tại, nhưng như cũ không cách nào gánh vác nổi thể lực tiêu
hao cùng tinh thần uể oải kéo dài.
Trên chiến trường, Apase, Hồng Mãng Tà Long, Băng Thần Minh Lang là duy nhất cố định trấn thủ chưa từng hoán đổi lùi về sau.
Bất quá, Băng Thần Minh Lang dạng này không rành rọt thủy chiến, chỉ có thể đứng trên bờ phủi cát trôi, chủ yếu là đi giẫm tôi tớ vụng trộm hải yêu tràn vào kết giới, cùng Triệu Mãn Duyên giống nhau, tiết kiệm cực kỳ
nhiều thể lực. Nó thậm chí còn cởi bỏ trọng trang, thu hồi lĩnh vực, trở về làm Thương Văn U Lang loại kia tiểu Đế Vương chó gác cổng canh trộm.
Mà Apase cùng Hồng Mãng Tà Long thế nhưng là chiến trường MVP, giết qua
ngàn vạn hải yêu, kéo gãy ba cái Đế Vương sinh mạng, trong đó một đầu là Đông Hải Bạch Xà trước đó từng ở Ma Đô láo nháo bị Mạc Phàm chém cho
tàn phế. Ngoài ra, Apase cùng Hồng Mãng Tà Long cũng đánh lui thêm hai
lần Đại Đế phát động chiến dịch công kích, cứu bọn Quan Ngư, Giang Dục,
Du Sư Sư cùng Nguyệt Nga Hoàng mấy cái mạng.
“Nó muốn quay lại!" Apase đang quét Medusa chi nhãn xuống hải dương tìm kiếm, đột nhiên thét lớn.
Vừa mới dứt lời, Apase đã bị một đầu Thiết Nha Bối Hải Sư (Hải ma tượng)
đột kích từ mặt nước, nó búng người một cái, mấy trăm dặm mặt biển giống như bất thình lình lún xuống vậy, nhường một cái cực tốc đạn pháo đầu
Hải Ma Tượng húc vào người Apase. Dù cho hiện tại tất cả các giác quan
của Apase trên mọi phương diện đều được cường hóa gia tăng đến cực hạn,
nhưng nàng lẫn Hồng Mãng Tà Long đều đã quá rệu rã rồi, không thể bắt
kịp phản công của nó.
Ầm một tiếng, thân thể Apase văng thẳng từ
giữa biển vào kết giới Hải Môn Quan cách đó vài trăm dặm. Kết giới rung
chuyển liên hồi, còn Apase thì rớt xuống mặt nước.
Hồng Mãng Tà
Long nhìn thấy chủ nhân bị đánh lén, toàn bộ thần kinh bộc phát ma lực,
lập tức dùng thân thể quấn lấy Thiết Nha Bối Hải Sư ở chân không, tuyệt
đối không cho nó trở về biển. — QUẢNG CÁO —
Từng đạo Thẫm Huyết liêm đao màu đỏ đánh xuống, hung hăng đâm vào làn da
cứng cáp của Thiết Nha Bối Hải Sư, mà Thiết Nha Bối Hải Sư trên người
vảy cá có chút phi thường khó cào đi ra, dù cho Hồng Mãng Tà Long gia
tăng nội tức, phóng thích vô biên lưỡi hái đỏ chót oanh tạc xé nát
xuống, thế nhưng như cũ không phá được vảy ngọc trai của Thiết Nha Bối
Hải Sư.
Trảo không ăn thua, Hồng Mãng Tà Long cũng không có dại dột dùng xà nha đi cắn, này chỉ sợ tự làm đau chính mình.
Thế nhưng Hồng Mãng Tà Long không có bỏ qua như vậy thế chủ động, bị Hồng
Long Mãng Trảo Cầm lên thân thể bóp chặt, Thiết Nha Bối Hải Sư tạm thời
không cách nào di chuyển được.
Bang ! Bang ! Ầm ! Ào ! Bang~~~!
Cùng trời cuối đất nghịt tiếng ầm vang, chỉ thấy Hồng Mãng Tà Long tung
hứng, cả người nhấc lên khỏi biển cả, bay lên trời giống như Chân Long
kình thiên, lại hết lần này đến lần khác nhúng Thiết Nha Bối Hải Sư
xuống nước quẩy quẩy, móc trảo vào người nắm kéo đập vào mấy chục vạn
tôi tớ hải yêu, giống như giũ quần áo vậy. Thân thể Thiết Nha Bối Hải Sư bị quẳng đến kết giới, lại bị ném lên thiên không, rồi lại bị Hồng Mãng Tà Long dùng hàm nanh mãng xà chụp lại, hung hăng giáng xuống địa cốc.
Thiết Nha Bối Hải Sư bị đánh nôn ói cả lương thực trong bụng, nó phát ra tức
giận tiếng kêu, nó bắt đầu từ trong thân thể nội liễm tiết ra thủy dịch
yêu kĩ, chất dịch này không phải độc, nhưng nó nhiễm điện, càng giống
như nguồn điện cao thế vậy, tức thì bám vào đã để cho thân thể Hồng Mãng Tà Long co giật đau đớn đến tột độ, da bong tróc từng mảng, gré lên
thanh âm đinh tai nhất óc vòm trời.
Nhưng mà Hồng Mãng Tà Long
không có chút nào buông tay, thậm chí còn gia tăng cường độ, hai đầu
Mãng Xà cắn lấy đầu Thiết Nha Bối Hải Sư, hai trảo trên ghim vào hai bên thân thể của nó làm điểm tựa vững chắc, sau đó từ trên mấy trăm dặm
trời cao, Hồng Mãng Tà Long phẫn nộ mang Thiết Nha Bối Hải Sư chạy về
tận Tuyền Châu tòa thành đã sụp đổ, từ trên trời ấn đầu nó hạ thủy ầm
một tiếng.
Từ ngoại thành đến sát biên giới Phúc Châu trong thành phải mất ngàn dặm, Hồng Mãng Tà Long nhấn đầu Thiết Nha Bối Hải Sư một
đường mãnh liệt đẩy, trên mặt đất, bình nguyên, sơn mạch ma sát ra đầu
một cái rãnh sâu.
Mà dưới khe rãnh, nhìn thấy máu trắng của
Thiết Nha Bối Hải Sư tuôn ra như suối, đây là bởi vì Hồng Mãng Tà Long
hai cái móng vuốt phía dưới liên tục đâm hàng ngàn vết trong cùng một
chỗ bụng cá, cuối cùng tróc vảy, thủng thịt, bị moi ruột gan ra. — QUẢNG CÁO —
Phàm Tuyết Thành là gò đất nhô ra phía hải ngoại, ba hướng Bắc, hướng Nam,
hướng Đông chung quanh đều bị hải yêu vây kín, Hải Môn Quan kết giới tam phái còn có không ít danh chấn hải ngoại, hung danh hiển hách đại yêu,
một khắc trước bọn chúng hướng về phía trên tầng mây Hồng Mãng Tà Long
phát ra khiêu khích tiếng gầm gừ.
Nhưng là bây giờ, khi chúng nó
nhìn thấy vị Đại Tướng đầu tiên xuất quân Thiết Nha Bối Hải Sư đều bị Tà Thánh Vương Hồng Mãng Tà Long oanh tạc đến sống không bằng chết sau đó, miệng sùi bọt mép, con mắt Hải Ma Tượng lộ lòng trắng như bất tỉnh nhân sự, vảy cá siêu cứng bắt đầu bị đổ xuống từng lớp từng lớp.
Giờ
khắc này, liên miên không dứt tiếng gào thét của yêu ma lan truyền toàn
bộ Hải Môn Quan, hết thảy bọn chúng đang có một loại mắc nghẹn ở cổ họng cảm giác, kêu quạc quạc vài tiếng rồi sau đó im bặt mà dừng, từng cái
hung tàn cao ngạo đại yêu đều quay đầu, tiếp tục cùng Phàm Tuyết Thành
pháp sư chiến đấu, thế nhưng chiến lực đều yếu đi mấy phần, chiến đấu
túng túng mấy phần.
Phải, Thiết Nha Bối Hải Sư là thượng vị đại
đế cấp, trên chiến trường đại biểu chính là hàng ngũ liên minh hải yêu
tướng lĩnh a ! ! !
Căn cứ Thập Uyên Chúa Tể đóng quân dưới đáy
Thái Bình Dương rốt cuộc xuất ra một cái đại tướng cấp rồi, nhưng rốt
cuộc vẫn không thể xuyên thủng hàng rào phòng tuyến của Phàm Tuyết
Thành, thậm chí còn bị đánh bầm dập đến cường độ này.
Ầm! oanh trời, Hồng Mãng Tà Long tiếp tục gặm Thiết Nha Bối Hải Sư nện cho thêm một phát xuống đất.
Tuy nói vị Long Xà này là khế ước của Apase, nhưng phong cách chiến đấu kì thật có mấy phần tương tự Mạc Phàm như vậy.
Một chữ thô bạo, hai chữ tuyệt đối thô bạo ! ! !
Oooooo!! Một tiếng, Hồng Mãng Tà Long một cái đầu xà gặm lấy đầu Thiết Nha Bối
Hải Sư, theo Nanh Xà cực độc tẩm vào thân thể nó. Nhưng Hồng Mãng Tà
Long không không có nuốt con Hải Ma Tượng to lớn này, cái này nuốt xuống ngược lại liền tiêu hóa không nổi, thậm chí có khả năng bị trướng bụng, bị đối phương phản phệ giết từ trong đi ra. — QUẢNG CÁO —
Hồng Mãng Tà Long lia mắt nhắm ngay cách đó không xa một đám tụ tập hải yêu
giữa biển, dự định đem Thiết Nha Bối Hải Sư coi như đồ ăn thiu, quẹo cổ
phun từ miệng ra cách đó mấy chục dặm, giống như phun bã kẹo cao su.
Chỉ là, ngay tại thời khắc Hồng Mãng Tà Long chuẩn bị gặm Thiết Nha Bối Hải Sư lấy đà ném nó ra biển, Thiết Nha Bối Hải Sư cuối cùng tung ra đòn
dứt điểm của mình, cái đuôi cá án binh bất động suốt nãy giờ của nó tích tụ uy lực khủng bố cho quạt, một đường dài chừng chục mét cánh quạt sắc quay vòng vòng trong khoang họng Hồng Mãng Tà Long, kích mỏng như cánh
ve, thế như chẻ tre cắt lưỡi, xẻ vòm họng, đồng dạng chém nát cái miệng
một đầu Mãng Xà của Hồng Mãng Tà Long, cái đầu xà này cũng bị biến dạng
tách ra làm hai vô cùng khiếp đảm.
Thiết Nha Bối Hải Sư phản công cực mạnh, lập tức để Hồng Mãng Tà Long choáng váng.
Hồng Mãng Tà Long thân thể cực kỳ dài, là tiêu chuẩn Thương Long dáng người, phương thiên mình rồng phía trên dài 1.5 km chưa phải là tất cả, nếu
tính thêm cả phần long vĩ cùng nửa đoạn dưới thân thể, kì thật Hồng Mãng Tà Long ở trạng thái cực hạn chiến đấu sẽ dài đến xấp xỉ 3 km, dài gấp
hai lần Lãnh Nguyệt Mâu Yêu Thần khi kéo giãn tua mực.
Hiện tại,
một đầu bị xé toạc ra, trọng thương rất nặng, cộng với thủy dịch gây mê
bám vào cơ thể trước đó giờ khắc này phát sinh hiệu quả lan truyền. Hồng Mãng Tà Long không thể kìm nén được nữa, nó khẽ co giật, choáng váng
không vững vàng, cuối cùng thân thể kéo dài điên cuồng lâm vào trạng
thái kiệt quệ hư nhược ngã xuống đại địa.
Thân thể 3 km của Hồng Mãng Tà Long nằm bất tỉnh, đè lên vô số hải yêu cùng không ít quân pháp sư trấn thủ Hải Môn Quan.