Mạc Phàm đứng trước mặt thần ưng Minh Nhạn, vóc dáng nhỏ bé chịu không nổi, cùng một con kiến hôi lại không có gì khác biệt.
Thế nhưng Minh Nhạn cũng nhìn ra được, vô luận là sức ép lớn cỡ nào, lực
lượng áp đảo bao nhiêu, vị thú tộc ma thần này ngược lại đều không giống có thể áp bức Mạc Phàm nổi lên một tia sợ hãi.
Hắn vậy mà một mực còn hiên ngang đứng treo mình giữa trời tà, miệng thỉnh thoảng nhếch
lên một nụ cười so với Minh Nhạn càng thêm đắc ý ngạo nghễ.
“Chiếp chiếp ~~~~~~~~~~~~”
Minh Nhạn cất lên một tiếng gáy lanh lảnh chói tai, phất phơ như muốn sụp đổ toàn bộ không gian ba động mấy ngàn dặm thiên không.
Loại sóng âm xung kích này mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng, có thể là Hắc Long cường
đại nhất long ngâm cơ hồ đều như đứa hài tử khóc lóc trước mặt nó, cỗ
lực lường này suýt nữa cũng đánh bay Mạc Phàm ra ngoài, hồn phi phách
tán.
Nó chế giễu nói cho Mạc Phàm biết: “Nhân loại, bản vương cân
nhắc ngươi thật thà đem Ly Loan trao trả mà cho ngươi thêm một cái ân
huệ. Bây giờ có thể quay đầu, cút!"
Nhịp tim Mạc Phàm đập tương
đối nhanh, nhưng hắn không có để cho tinh thần mình lộ ra dao động run
rẩy, hoàn toàn là từ tốn thở sâu, điều hòa một tâm thái bình tĩnh đến lạ thường.
“Ta trước đó vốn dĩ có rất nhiều cơ hội bỏ chạy, nhưng ta không làm. Ngươi lẽ nào không muốn biết tại sao?” Mạc Phàm mở miệng
nói.
Minh Nhạn lung lay thân thể hơn nửa ngày chỉ để suy tư một câu nói này, cố gắng tìm thử xem dụng ý của đối phương là gì.
Đáng tiếc, nó thực sự không hiểu được nguyên do, miễn cưỡng phải hiểu theo ý của mình: “Chiếp ~~~~”
Đại ý nó truyền đạt: “Do ngươi ngu”.
“...” Mạc Phàm cắn chặt răng, nhất thời hết chỗ nói.
Càng nghĩ càng ủy khuất.
Giúp nó trọng sinh thành cấp đỉnh phong Quân Vương, nó lại dùng lực lượng bản nguyên khôi phục này hăm dọa mình.
“Chiếp chiếp ~~~”.
Minh Nhạn mặc kệ thái độ Mạc Phàm như thế nào, nó hiển nhiên lần nữa gáy
vang ngữ điệu khinh thường nhân loại, đồng thời mang theo vài phần lãnh ý yêu cầu gã nhân loại này lăn khỏi địa bàn của nó.
Trực tiếp ra thỏa hiệp cuối cùng, nếu còn ngoan cố tiếp tục đứng trong tầm mắt của nó, nó tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
“Yêu quái, ngươi có chút buồn cười. Lão tử trước đó cho ngươi một cái nhân
tình, vốn dĩ có thể đè ngươi ra đánh, càng từ bi mang Ly Loan đến phục
dụng ngươi. Ngươi đây là lấy oán báo ân, trực tiếp phủi mông đuổi
khách”. Mạc Phàm cũng là một trái tim ưa thích cảm giác mạnh, sợ hãi về
sợ hãi, tuyệt đối không có biểu cảm nào muốn rời đi ý tứ.
“Chiếp ! ! !”
Cảm thấy không cần thiết nhiều lời nữa, đã chính mình thực lực áp đảo đối
phương, gió phất đổi chiều, Minh Nhạn tự nhiên không ngần ngại thị uy.
Nó đơn giản niệm chú một cái.
Tinh quanh màu bạc bốn phương tám
hướng chợt lóe rồi biến mất, xẹt qua không biết bao nhiêu cương giới,
cuối cùng đóng kín địa phương lồng bát giác, rõ ràng đem không gian trực tiếp phong ấn Mạc Phàm lại; định thân cứng ngắc.
Rất nhanh, Mạc
Phàm bị giam cầm trong cái lồng bàng bạc đã thấy được gia hỏa Minh Nhạn
khốn kiếp ăn cháo đá bát kia quay lại cắn mình, rốt cuộc chỉ đành trầm
mặc cười khổ.
“Uy uy, ngươi mẹ nó ưng yêu thối, ngươi làm ta thấy
thất vọng coi như xong, không ngờ trái lại muốn công kích ân nhân. Ta
trước đó khư khư cho rằng dựa vào trí tuệ của ngươi, ít nhất sẽ không
làm ra chuyện ngu ngốc mất mặt như vậy”. Mạc Phàm không khách khí chửi
mắng.
Lúc trước khi đang trình bày điều kiện huyết ước hồn ước,
hắn đã nghiêm túc nhắc nhở Minh Nhạn, kiên quyết không thể nuốt lời,
đừng lợi dụng tình huống có thể phát sinh bất ngờ mà tổn thương hòa khí
lẫn nhau.
Kết quả đúng như mong đợi, không lâu lắm sau khi phục
hồi trạng thái viễn cổ, việc đầu tiên của Minh Nhạn liền là mạnh mẽ giam cầm hắn lại.
Thậm chí, Mạc Phàm bắt đầu hoài nghi tên này có phải hay không da mặt dày còn hơn số lượng chim chóc cá thể bên trong.
Bất quá, kì thật biến cố này không quá xấu so với dự trù tệ hại nhất của
Mạc Phàm. Để cho hắn cảm thấy bầu trời tối mù kia vẫn còn lấp ló một tia hi vọng, đó chính là bản thân mình đang nắm giữ một mảnh huyết hồn chi
ước.
Trên đỉnh đầu Mạc Phàm cùng Minh Nhạn có một tòa đồ án khủng bố vô cùng, nó to như chòm sao bảo bình, từng khối từng khối Tinh Cung
đúc kết vào nhau, dẫn phát một lực lượng vô hình kề dao vào hai khỏa
linh hồn sinh vật bên dưới lại.
Cấm chú hồn ước, ràng buộc.
Huyết văn thành lập, dùng máu làm ấn ký, dùng hồn cam kết giao dịch. Đây
chính là duy nhất căn cơ cùng vốn liếng giữ chân Mạc Phàm còn dám ở lại
đến tận thời điểm này. Sở dĩ hắn không có lựa chọn rút lui khi đứng
trước mặt thực thể không thể đánh bại như Minh Nhạn, nguyên do cũng chỉ
bởi vì tin tưởng vào lực lượng Tinh Tượng đồ án có thể xây dựng thành
tòa án tối cao bảo vệ cho mình.
“Chiếp chiếp~!”
Minh Nhạn
ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời, tương đối tỏ ra bình thản nhìn vào mảnh
không gian ẩn giấu lực lượng Tinh Vũ khổng lồ kia, phất phơ bốn con mắt
ưng nhãn đen tuyền đều không có nửa điểm khẩn trương.
“Làm sao, ngươi cho rằng cỗ lực lượng này không ước thúc được ngươi thành thật hơn?” Mạc Phàm cười gằn.
Sau đó hắn nhắm mắt lại, hít sâu vào một hơi truyền ý niệm.
Một bên khác, Minh Nhạn cho đến bây giờ đều không cảm thấy chỗ lực lượng
ràng buộc cỏn con kia có thể lấy cái gì tư cách để uy hiếp nổi linh hồn
nó. Nên nhớ tinh thần cùng linh hồn nó, thế nhưng là đỉnh vị quân vương, là Minh Giới tối cường chúa tể, lại ra làm sao có thể bị một tòa Tinh
Tượng đòi tổn thương đây?
Mười cánh kim bích lắc lư khẽ chuyển
động, Minh Nhạn khởi động hỗn độn đại trận trong tứ đồng tử, có chút
chán ghét gia hỏa này rồi, trực tiếp thúc đẩy mảnh không gian kia tự
hủy, đem pháp tắc gạt bỏ gia hỏa rối rắm này, kết liễu hắn.
“Bang~~~”
Không gian bát giác sáng tỏa không ngừng, bên trong khối không gian giống như trọc khí màu đen bị bơm vào, năm lần bảy lượt hạ độc hủ thực tên nhân
loại tội nghiệp bị phong ấn. Cùng thời điểm đó, tám mặt không gian tự
động vận chuyển ép sát vào nhau, đem hết thảy địa phương đen thui này,
bao gồm cả người ở bên trong ép thành bột phấn, cuối cùng triệt để biến
mất.
Biệt tăm rời khỏi, không còn nửa cái dấu hiệu tồn tại trên đời này.
“Chiếp ~~~~~~”. Minh Nhạn như cười lên ha hả, cười đến ngả nghiêng không gian, chấn động Hư Vô Đảo vị diện.
Nó coi như là đã nhổ được cái gai trong mắt, trả thù xong hậu duệ của ba gã Thiên Phụ khốn kiếp kia.
Mấy ngàn năm rồi, mấy ngàn năm rồi nó mới được hưởng tự do trở lại, mới cảm thấy thống khoái; càng sung sướng hơn nữa chính là hủy diệt được một
hậu duệ kế thừa của kè thù ngay trong ngày mình quay lại đỉnh phong.
Âm thanh hả hê truyền đến chân trời góc bể Hư Vô Đảo, giống như nhắc cho
toàn bộ các quốc gia còn tọa lạc bên trong Minh Giới hành lang biết, vị
hoàng đế của chúng nó, vua của tất cả vị vua, rốt cuộc đã thức tỉnh rồi.
“Hiu ~~~~~~~~”
Đúng lúc này, một trận hàn phong nhẹ nhàng lướt qua cơ thể Minh Nhạn, để cho nó cả thân hình khủng bố kia bất chợt run lên một cái, cảm tượng như
phía sau lưng xuất hiện một cái động Băng Phong vậy.