Vừa mới dứt lời, màn trời Hư Vô Đảo trở nên sáng loáng, nhìn đâu cũng thấy vết nứt không gian, lôi điện chớp màu trắng lóe trong phương viên
mấy trăm dặm. Bạch Phượng Hoàng tự nãy giờ bất động vì không ai chưởng
khống, hóa trở lại thành Hỗn Độn Loa cái kén, hiện tại lần nữa theo ý
niệm của Mạc Phàm niết bàn trở ra.
Thải phượng bồng vân, bạch
hoàng kinh diễm, Bạch Thiểm Phượng Hoàng tung cánh đập lên một tiếng, cả người nhẹ nhàng phiêu dật lướt qua mạn trời chiều tà, phảng phất đem
thế giới tối đen tĩnh mịch kia cho qua tẩy lễ thiên ngân.
Từng
đoàn từng đoàn sáng sủa sấm sét oanh minh khắp nơi, đứng gần nhất Bách
Sắc Vạn Vong Ưng toàn bộ thân thể đều phi thường nhức nhối, trước nay
chưa từng có trải qua một lần kịch liệt chấn động.
Nó thấy thần hoàng niết bàn, thánh vương chi điểu trùng sinh, thâm tâm âm thầm choáng váng.
Bách Sắc Vạn Vong Ưng bị trọng thương rất nặng, một quyền kia của Mạc Phàm
sát phạt gần như là một nửa sinh mệnh chi lực của nó; đồng thời khiến
Bách Sắc Vạn Vong Ưng suy yếu hơn Bạch Thiểm Phượng Hoàng rất nhiều.
Vậy cho nên nó không tốn thời gian suy nghĩ cái gì, quyết đoán bật trạng
thái điên cuồng huy động bốn cánh bỏ chạy, thoáng chốc đã biến mất trong phạm vi trăm dặm bình nguyên, không muốn va chạm với thế lực đột biến
ngoài dự đoán này.
Nhưng kể cả tốc độ bỏ chạy nhanh như thế cũng
không kịp, phàm là hung vật đứng trước tầm mắt thánh vương Bạch Phượng
Hoàng, căn bản là chạy không nổi.
“Rẹt rẹt rẹt ~~~~~”
Hư
Không Bạch Thiểm của Bạch Phượng Hoàng tà dị bỏ qua khoảng cách vật lý
trong linh nhãn; nội trong một vòng ánh mắt của nó thôi đã thành thục
mang theo yên diệt hòa tan lực lượng trực tiếp thuấn di đến giữa một góc mảng lưng khổng lồ của Bách Sắc Vạn Vong Ưng; đường gân điện trắng
xuyên không bắn thủng một lỗ nhỏ trên người Ưng Đế.
“Chiếp ~”
Mới bắt đầu từ một điểm bị lôi xé toang khoảng chừng 50 thước đường kính,
chỉ mất vài giây sau, bạch lôi liền kích hoạt đánh lan thuộc tính. Nhìn
thấy lực lượng bạch thiểm oanh tạc lây lan mà kinh hồn, hơn 300 thước
bán kính thân thể Bách Sắc Vạn Vong Ưng đã tức thì tràn ngập khí tức hỗn độn lôi thế, lít nhít sấm sét màu trắng có khả năng nối đuôi phá hoại,
càng giống như hàng ngàn hàng vạn đầu Bạch Giao giương nanh múa vuốt,
càn quét ra bát phương tứ hướng trên thân thể Bách Sắc Vạn Vong Ưng.
“Chiếp chiếp chiếp ~~~~~~”
Bách Sắc Vạn Vong Ưng gáy rên bi thống, cơ thể bị Hư Không Bạch Thiểm dày vò phá toái, chi chít vong linh điểu trên thân không ngừng cháy nổ nát tan rơi thành mảnh vụn. Tuy không nói sẽ tạo thành ảnh hưởng sinh mệnh hay
trọng thương quá nghiêm trọng với cấp bậc Đại Đế, nhưng cái này âm ỉ
điện liên tan tan trên người mình, kì thật phi thường khó chịu, lại
giống như đột nhiên có một loại ung thư nhiễm xạ phát sinh vậy.
Bách Sắc Vạn Vong Ưng không còn cách nào khác, phải tự mình đoạn đi một phần thân thể bên cánh thứ ba, tránh cho Hư Không Bạch Thiểm lây lan thêm.
Đương nhiên, Bách Sắc Vạn Vong Ưng sau đó liền không do dự vỗ cánh rời khỏi
chiến trường, đi tìm đến một quốc gia vong linh nào đó gần nhất để tranh thủ hấp điểu bổ sung phần cơ thể bị đoạn chi này.
“Ta cho ngươi
đi rồi sao?” Mạc Phàm thấy thế trận bên này Phượng Vĩ Uyên Ưng đã buông
bỏ chiến trường, vậy liền tập trung truy sát Bách Sắc Vạn Vong Ưng.
“Hắc động!”
Mạc Phàm hiện tại có thể xưng là toàn bộ văn minh bên trong nhân loại đi
đến tiệm cận Bán Toàn Chức Pháp Thần, trình độ tạo nghệ thâm thúy tinh
sâu đến cực hạn.
Hắn lắc bàn tay một cái, từ trong bàn tay hỗn độn đồ án vậy mà phút chốc thành hình, bày biện ra một cái dị cầu hỗn độn;
sau đó trực tiếp ném đến trước mặt.
Hỗn độn dung hợp không gian
thuế biên lên một cái hắc động lực hút vòng xoáy, càng lúc càng dẫn dắt
thiên địa thứ nguyên dung hợp, phình rộng lớn hơn, phương viên đâu đó đã đạt đến chừng ba ngàn thước đường kính. Vòng xoáy mãnh liệt mà táo bạo
khó lường, trong tình huống Bách Sắc Vạn Vong Ưng bị thương cơ hồ sẽ
không cách nào tiếp thu nổi lực hỗn độn hấp thu kinh khủng như vậy.
Nó ba cánh vũ động cật lực, nhưng cảm giác âm trầm thường xuyên bị kéo
xuống, mặc dù sở hữu siêu cấp dực hệ cường đại, cộng thêm thân thể lớn
bức vô cùng, có thể sánh ngang khối Âu Châu một cái quốc thổ vậy, Bách
Sắc Vạn Vong Ưng vẫn giống như đang đứng im một chỗ. Chẳng qua là xòe ra ba cái cự dực khổng lồ gắng sức quạt quạt, trên cơ bản cũng không thể
làm nên chuyện gì, thậm chí liên tiếp có xu hướng bị hút đi vào vòng
xoáy hấp xả.
Mạc Phàm cười gằn, liếc mắt nhìn qua chiến trường bên kia xem thử một chút động thái.
Phượng Vĩ Uyên Ưng vậy mà không có tranh thủ cơ hội cùng Kim Sắc Bích Điểu dồn ép Hắc Long, ngược lại khó hiểu từ bỏ chiến trường, lần nữa lặp lại tư
thế khinh thường không thèm tranh đấu, dĩ nhiên vung cánh bay lên thương khung bầu trời, dĩ nhiên kèm theo một loại cao ngạo ưng nhãn nhìn chằm
chằm Mạc Phàm chỗ này.
“Gia hỏa yêu quái này có tính nết thực sự khiến người ta không thể cảm thấu”. Mạc Phàm xuất phát từ nội tâm thừa nhận.
Chém giết kịch liệt, hung hăng sát ý bừng bừng ngút đại dương như thế, ngay
cả lúc nãy hắn năm lần bảy lượt thử nghiệm một câu hai câu có muốn
thương thảo hay không, gia hỏa này liền dứt khoát biểu hiện khư khư liệp chiến không để ý. Vì cái gì bây giờ chưa ngã ngũ lại tự động buông bỏ,
quay về trạng thái vô thượng lão thiên điểu, đứng ngoài biến động thế
nhân.
Hư Vô Đảo chiến trường trước một khắc Mạc Phàm tiến tới, tam ưng chống lại mấy cái quốc gia vong linh, khắp nơi xa chiến, luân
chiến, liệp chiến, đậm đặc cảnh sắc nhiệt huyết máu chảy thành sông trên Minh Giới.
Sau khi Mạc Phàm tới một khắc, rốt cuộc chỉ còn năm
đầu sinh vật; lần lượt là chính hắn hồn cách, Bạch Phượng Hoàng, Minh
Nhạn, Bách Sắc Vạn Vong Ưng, Kim Sắc Bích Điểu.
Xác thực, lực
lượng gia phả Minh Nhạn mạnh vô cùng, chỉ sợ nó không có hạ vị Quân
Vương đơn giản như vậy. Ngay cả Mạc Phàm một chiêu đơn sát mạnh nhất đều không thể tạo thành quá lớn đả kích cho nó. Nếu thực sự hãm sâu vào
trận chiến này, Mạc Phàm nhất định sẽ chậm trễ công việc, càng không
phải nói Vĩnh Yên Vương sau đó lại có cơ hội xuất hiện.
Hắn ngó quanh quẩn chiến trường.
Mặt Đông đại địa, thực lực chưa khôi phục hoàn toàn Hắc Long đang tiếp tục
oán ngưng thâm cừu với hư nhược Kim Bích Điểu Vương, mà mặt Tây bán đảo
bị Hồng Ma Hữu Kiếm bổ đôi ra kia, Bạch Thiểm Phượng Hoàng không ngừng
bủa vây sấm sét vây kín suy yếu Bách Sắc Vạn Vong Ưng.
Mạc Phàm
vẫn đang chậm rãi suy đoán do dự, Phượng Vĩ Uyên Ưng đồng dạng nhấp nhô
chuyên chú quan sát động tĩnh từ hắn, căn bản không coi những sinh vật
khác là chướng ngại.
“Dừng được chưa? Ta hoàn toàn không có ác ý,
ta đến đây để tìm thi thể đại ma đầu Vĩnh Yên Vương, ngươi với ta đánh
giết đều không mang lại kết quả có lợi”. Mạc Phàm rốt cuộc tận đáy lòng
chân thành nói ra.
“Chiếp Chiếp ~~~~~~~”. Phượng Vĩ Uyên Ưng phóng xuất tinh thần lực, tựa như không thể nói ngôn ngữ nhân loại, nhưng có
thể dựa theo tinh thần lực mô phỏng truyền ý, đại khái đủ để diễn đạt
ngữ nghĩa muốn nói.
Mạc Phàm nghe hiểu rất rõ.
Nghe xong, hắn trầm mặc, khuôn mặt cũng đen như đất.
“Yêu quái, ngươi coi ta là đồ đần sao. Khi không yêu cầu ta cởi dây quấn
bạch ngân khỏi mắt? ...Làm sao không yêu cầu ta cắn lưỡi tự vẫn luôn cho rồi?”