“Hồi tưởng của Fred về Hạ Băng kết thúc ở chỗ này”, Tiểu Mei mở miệng nói rằng.
“Làm sao ta luôn cảm thấy chúng ta dù đẩy nhanh thế nào đi nữa vẫn sẽ chậm
hơn cái kia kẻ đứng sau chưởng khống hắc màn một nhịp. Từ lên kế hoạch ở Ai Cập, bắt thóp Khufu, giết Khufu, tính toán chúng ta, cản đường chúng ta, giống như vậy cùng một người cho làm. Hiện tại bảo lưu cái này mệnh Hạ Băng, tuy là không có bằng chứng đến chứng minh, nhưng thâm tâm lại
mách bảo Hạ Băng tính mạng đều không còn sống”, Mạc Phàm vừa di chuyển
vừa nói.
“Cứ vậy xông vào? Mạc Phàm, ngươi nhìn một chút, đây là
Quang Minh Điện a, là Thiên Quốc hoàng triều cánh tay phải”, Triệu Mãn
Duyên theo thói quen nhân sinh, trước mặt buộc miệng bác bỏ.
“Chúng ta khẩn trương, không có thời gian bắt chuyện. Hơn nữa, chỉ là để
Eileen cho bọn chúng đi ngủ ngày, cũng không phải cái kia lại chém giết
sự tình. Tỉ dụ chậm chậm đến xem, chờ cho Vĩnh Yên Vương hồi sinh, Thiên Quốc nhưng có mộc thêm hai cánh tay phải nữa cũng không đủ dùng”, Mạc
Phàm cười khổ nói.
Sau lưng bọn hắn, đúng là từ chân tháp thứ nhất đại địa kéo dài đến tầng thứ mười ba phật đình, thánh pháp nhân viên
đáng thương bị thần phú của Eileen ru ngủ đã xếp chồng chồng lên, đủ xây thành một cái nhà kho cỡ nhỏ.
. . . . .
Quang Minh điện
thực chất là một cái phật viện nằm ở mặt Tây hoàng triều cung tẩm. Phật
viện treo lơ lửng trên dãy vân không mờ ảo, có thánh dinh rộng lớn, bên
trong thánh dinh tràn ngập tiếng đồng dao phật ngạn; lướt ánh mắt một
vòng chung quanh, liền không khỏi khắp nơi đều thấy một ít vị tiểu tăng
đi qua đi lại, người thì gỏ mỏ tụng kinh, người thì quét lá đa, người
thì lau chuông đồng, đại khái có thể biết rõ bọn hắn sùng bái cùng kính
ngưỡng chính là cái gì.
Thánh dinh bốn phía đều có bậc thang, bày
ra màu kim sắc vàng óng ánh, trên mỗi một cái bậc tam cấp cỡ đại, tựa hồ luôn luôn có một vị bồ tát giả trên người khoác cà sa lụa mỏng tha kéo
xuống đất, những người này cả ngày cứ như vậy ngồi ngay ngắn chỉn chu ở
đó, như thể đang thực hiện vô cùng lớn lao nhiệm vụ vậy, tuyệt đối không bộc lộ ra nửa điểm mất tập trung.
Trước sảnh lớn có một cái lu
hương vàng đồng, vẫn còn thật nhiều nén nhang bên trong đang đốt, phơi
phới mùi hương cảm hóa lòng người. Lu hương phía sau có một pho tượng
Phật Quan Âm, nàng đứng trên đài hồng nhuộm liên hoa, thướt tha váy
trắng nhu mì, bàn tay nâng lấy một lọ sứ tiên thủy, tay còn lại cầm một
nhánh bông ưu đàm thả vào lọ thánh sứ.
Gió vừa thoảng qua trên mặt thềm linh đài, cái này dĩ nhiên không có thoát được ánh mắt pho tượng
Phật Quan Âm, nàng vậy mà phảng phất cử động, bàn tay điệu đà vẫy rắc
nhánh bông ưu đàm ra ngoài, để cho nước tiên thủy bắn xuống thềm địa bên dưới.
Bỗng chốc nước tiên thủy hóa thành một cái vách tường thẳng tắp, vách tường bằng vàng này đóng kín hoàn toàn bốn phương tám hướng
chung quanh, càng là có một cái chóp tụ trên đỉnh đầu cho nối dài, đem
cơn gió kia toàn bộ cho nhốt vào như vậy, giống như một bình chứa, dù
gió có bay ngược trở lên trời cũng đừng hòng tìm được cơ hội thoát ra.
“Gặp quỷ, pho tượng biết múa, đây là phép thuật gì?”, Triệu Mãn Duyên kinh hãi cảm thán.
Bọn hắn xông quang minh điện, theo Tiểu Mei dẫn đường xông đến nơi này, vừa vặn bị Phật Quan Âm pho tượng bắt tại trận cho nhốt.
“Chuông đồng. Đây là không gian pháp trận”, Asha Corea là cường giả không gian
hệ, nàng đối với không gian nhận thức tuyệt đối không có vấn đề.
Vách tường căn bản cũng không phải là vách tường, chúng nó bo tròn lại, tầng tầng chồng chồng lên tụ về một điểm, đó là nắp chuông.
“Mạc thí chủ, các ngươi không nên chạy tới nơi này, hiện tại chúng ta đã qua giờ đón khách”.
Trong chuông có thanh âm nữ cao. Người nói chuyện là một vị cà sa màu nâu nữ
bồ tát giả; nàng từ lúc nào đã ngồi đối diện ở đám người ngay tại trong
chuông.
“Ngươi biết ta?”, Mạc Phàm gãi đầu một cái, vân không chi
chiến cũng xem như gặp được tuyệt đại đa số thánh chức pháp sư ở Thiên
Quốc, thế nhưng là cái nữ nhân này tựa hồ vẫn có chút lạ mặt.
“Bần ni biết được”, nữ bồ tát giả đáp.
“Biết được sao không tránh đường?”, tình hình có chút mất thời gian, Mạc Phàm dĩ nhiên không muốn, hắn tại tương đối khẩn trương, lập tức lộ ra một
bộ ma hoàng sát tâm dáng người.
“Mạc Phàm cuồng nữa rồi”, Mục Bạch cười cười nhỏ giọng. Đi với Mạc Phàm chính là như vậy không cần nhìn
đối phương sắc mặt, không quan tâm tu vi, tiên hạ thủ vi cường, ngạo
nghễ đêm khẩu khí giẫm đạp tinh thần trước một điểm.
“Bần ni cũng
không có cản đường, làm sao bảo là không tránh đường đâu? Người có thể
trực tiếp từ nơi đó đi”, nữ bồ tát giả chỉ ra một con đường trước mặt
mình, đường thẳng có chuông quang ánh sáng chiếu rọi.
Bất quá, cuối đường liền chính là vách chuông kéo lên trên, căn bản không có cách nào bước tiếp.
Mạc Phàm nhíu mày lại, hắn không khách khí vọt thẳng qua người nữ bồ tát
giả, bàn tay nắm lại, giương tới một bôn hỏa quyền đánh về phía vách
chuông. Liệt diễm hừng hực tỏa ra từ nắm tay hắn thiêu nóng toàn bộ
không khí chung quanh, đem mặt bên trong chuông đồng trong nháy mắt nâng lên cực nhiệt, thậm chí để một chút cường đại người như Eileen cũng
không khỏi đổ ra vô số mồ hôi hột.
Nhìn thấy một đạo bôn hỏa
quyền xuất tới, chỉ là Asha Corea bất ngờ xuất hiện ở trước mặt Mạc
Phàm, đem ánh mắt chăm chú dán lên người hắn, làm cho hắn một quyền này
phải khẩn trương nghiêng tay, tự phá vỡ hỏa nguyên tố cấu trúc, dập lửa.
Mạc Phàm theo quán tính ôm lấy thân thể Asha Corea xoay người lại nửa vòng, đổi vị trí đứng cho nhau; hắn, nàng mặt sát mặt, dùng thần sắc khó có
thể tin nói: “Ngươi làm gì?”
“Nghĩ kĩ rồi hành động, đây là chuông đồng, ngươi nói chuông đồng thì có cái gì hiệu ứng đi”, Asha Corea
không có gạt tay Mạc Phàm ra, vẫn tư thế mặc cho hắn ôm mình nói.
“Âm thanh !?”, Mạc Phàm giật mình sửng sốt.
Hai người sau đó nhìn về phía Tiểu Mei đang o bế Thiên Hy, không cần nói thêm câu nào, lập tực thấu để hiểu lý lẽ.
Chuông ma pháp kinh khủng nhất cũng không phải là khả năng đem nhốt, phảng
phất muốn nhốt Mạc Phàm dạng này hủy diệt pháp sư liền trên thế giới
không đủ một bàn tay để đếm đi. Nó kinh khủng nhất chính là âm bạo tác
động, một khi Mạc Phàm từ bên trong đánh ra, nhất định sẽ có bạo sóng âm nổ to, thậm chí hắn tin rằng đủ to đến mức để đem màng nhỉ một cái cấm
chú pháp sư đứng bên ngoài gần đó cho vỡ tan tành chứ đừng nói bên
trong.
Mà lại, màng nhĩ còn đỡ, khả năng đây là đồng quy vu tận kế hoạch.
“Pho tượng Phật Quan Âm chúng ta nhìn thấy bên ngoài, chính là của nàng
triệu hoán cấm chú. Chuông tháp bắt chúng ta có phất phơ đại trận pháp
của Phật Quan Âm. Người này trước đó không ra mặt, hẳn là vì âm thầm bảo hộ cho Hạ Băng đi. Theo ta đoán, nàng chính là bồ tát giả lãnh đạo, vị
bồ tát thứ 109”, Asha Corea nói ra câu, chính mình cũng thật sâu hít vào một hơi.
Thiên Quốc quả nhiên tầng tầng ẩn tàng cao thủ, tầng
tầng tàng trữ trận pháp vi diệu, muốn một cá nhân, một tổ chức đường
chính đối đầu với Thiên Quốc, trên thực tế chính là tự tìm đường chết.
Mạc Phàm miễn cưỡng có thể từ trên đường chết này tìm lối thoát thoát ra
ngoài, nhưng hắn không có khả năng cứu lấy Tiểu Thiên Hy, Eileen tính
mạng; tháp chuông rất hoành tráng, đứng trước sóng âm khuyếch tán ra,
chỉ sợ ngay cả vô địch phòng ngự như Triệu Mãn Duyên cũng không thể làm
gì được, hắn ma pháp e ngại nhất là huyền âm, không có đặc thù cách âm
duy vật, căn bản không thể phù hộ bất kỳ người nào.
“Quay trở lại đánh nàng”, Mạc Phàm lườm nữ bồ tát giả một cái.
Asha Corea lắc đầu, như cũ nắm chặt lấy cánh tay hắn: “Nàng một mực cố chấp
trấn thủ, coi như ngươi giết nàng xuống, nàng cũng đã để cho Quan Âm bên ngoài ngâm xướng đại trận, muốn thoát ra khỏi chuông đồng, hoặc là chấp nhận rủi ro thương tổn, hoặc là đàm phán”.
“Để ta tới đi”, Triệu Mãn Duyên lúc này mới mở miệng nói.
“Lão Triệu, ngươi được không?”, Mạc Phàm bởi vì khẩn trương mà đầu óc có chút rối như tơ vò, không biết nên xử lý sao cho tốt.
Triệu Mãn Duyên đã giương tay lên chắn ngang ngực Mạc Phàm, một bộ việc này
không ai cùng chính mình thích hợp hơn: “Nàng là bồ tát giả”.
“Ân, bồ tát giả”, Mạc Phàm bất giác nhắc lại.
“Không phải, là nữ bồ tát giả”, Triệu Mãn Duyên cười cười nói.
Asha Corea miệng nhỏ hơi vểnh một chút, dường như mang theo mấy phần châm chọc: “Sở thích cá nhân sao?”
“Yên tâm, có giấy phép hành nghề, việc này ta được chứng nhận làm đến chuyên nghiệp”, Triệu Mãn Duyên thản nhiên hồi đáp.
Nghe hắn nói tới đây, Mạc Phàm dần dần bình phục tâm trạng, có chút tin tưởng nói: “Cách cũ sao?”