Trời cao phát ra thật nhiều tiếng chim chóc, tiếng quạ trắng, tiếng du lân thất thanh, thất thanh.
Chim chóc bị âm thanh long rít kia từ một kiếm của Asha Corea làm cho kinh
sợ, vội vã nối đuôi nhau bay rời khỏi tổ, thoát ly càng xa càng tốt địa
phương kinh khủng này.
Thiên Quốc không có bởi vì bản thân là
thánh đường nhân gian mà thiếu đi một ít đa dạng phổ thông sinh vật.
Ngược lại là Thiên Quốc văn minh được quy hoạch đô thị tự nhiên theo
trục dọc, nhà nhà to nhỏ, cung đình, kiến trúc luôn giữ nguyên tác phong xây tầng tầng lên trời, mọc như tháp treo vậy, dọc biên từ đại địa lên
tới tận thất vân, bát vân, cửu vân.
Bát vân, cửu vân trên cao,
liền là dạng này có chùa chiền, phật đình thường thường nuôi chim chóc,
cho nên rõ ràng cái này hiện tượng cũng chẳng phải xa lạ gì.
Nguyên long kiếm ảnh vắt ngang ở đại đạo Thiên Quốc, từ vị trí cổ bạch sa Bồ
Tát vẫn là bổ tới, quét hẳn một phần năm số lượng chùa tháp lít nhít
trong tòa vân không này, đem ven đường gạch vàng trên mây cho chặt ra
làm hai mảnh.
Thiên văn Phật quang trận pháp cũng trong khoảnh
khắc Bạch sa Bồ Tát chết đi mà lung lay mạnh một cái, đứng trên đại đạo
nhìn thấy vô số cầu nối Xá Lợi như hiệu ứng domino vậy, một mắt xích bị
tháo dỡ, chẳng mấy chốc lây lan, lần lượt từng cái từng cái mảnh nối
ghép của Kim Phật Xá Lợi trên tấm Thích Ca pho tượng cũng bị lờ mờ mất
đi ánh sáng, chỉ còn lại một chút ảm đạm hào quang, cuối cùng tạm thời
tắt hẳn.
Chỉ cần có vậy, thân thể Mạc Phàm trong ngắn ngủi thời
gian Phật Quang bị trì hoãn cũng khôi phục tự do, không có lại chịu đến bất kỳ áp chế.
Hắn có thể chuyển động, lại nhất thời không cách nào bước ra bất kỳ bước nào, nhưng thế liền đủ rồi.
“Ta cũng là một cái đã từng chấp tay niệm Phật, nhưng Phật Quang kia của
các ngươi đại biểu, liền thật ô uế, tín ngưỡng đến sai. Không bằng hôm
nay để ta xóa sổ nó đi”. Mạc Phàm hai con mắt bắn ra thần hoàng liệt
hỏa, ngay lập tức quay về Viêm Đế trạng thái.
Dứt lời, hắn giương tay phải lên trời, trời cao mênh mông, hồng liên bừng bừng liệt diễm vô tận.
Hai vòng hồng liên xích hà, tại thương khung vân không hiển hiện, có thể
nhìn thấy Mạc Phàm phân ra bảy đạo thần hồn đỏ chót ác ma Phàm Hỏa hướng tứ phía bay qua bay lại, như là đang không ngừng tích tụ đến cực hạn
hoa lệ mẫn diệt chi hỏa.
Cuối cùng, Mạc Phàm co người, đem tay
phải giáng một quyền thật mạnh xuống vân không sàn gạch, cũng lập tức
bảy đạo quang ảnh thần hồn Phàm Hỏa nhập trở lại nguyên bản chính hắn,
bất thình lình hợp thành một con đầu vô cùng khổng lồ Thần Hoàng chi
thái.
“Thần Hoàng Hám Địa!”
"Oanh! ! ! ! ! !"
Thần
Hoàng thương khung, vô số vẫn liệt diễm phất phơ tại một quyền này bùng
nổ, ngay sau đó liền kéo theo một vệt thật dài Thần Hoàng thải phượng,
mười phần tương tự xích hà thác trời không ngừng chảy ngược xuống dương
gian.
Gạch men nổ thành sóng đất mấy ngàn mét, vân không là xích
hà, xích hà nhấp nhô dữ dội không kém so với sóng thần bao nhiêu, như
thủy triều liệt diễm vậy, mênh mông đến tận điểm cuối cùng Thiên Quốc.
Mọi người ngay tại nhìn thấy mảnh kia thiên văn Kim Phật đang lần nữa tỏa
ra hào quang trở lại thời điểm, Thần Hoàng lớn đến cách xa nhau ngàn vạn dặm cũng còn có thể thấy rõ ràng, để cho cái kia nho nhỏ một mảnh Phật
Đài thiếu đi một mắt xích lại có chút không cách nào dung nạp.
Một quyền đánh xuống, toàn bộ thiên văn Phật Quang đều bị oanh tạc đến vỡ
nát, cái kia tinh thể cấp bậc chòm sao ầm vang vỡ ra, tạo thành một cỗ
như diệu nhật bạo liệt vậy, bàng bạc chước liên chước hỏa sóng trời quét sạch.
Đại địa phía dưới, mọi người ngẩng đầu vọng bầu trời thậm
chí có thể nhìn thấy một vòng hồng liên gợn sóng tẩy lễ mà qua, một
đầu Thần Hoàng to lớn đem chung quanh những cái kia lượn lờ lấy vũ trụ
Tây Thiên mà cho hết thảy hóa thành tươi sáng liệt diễm, biến tất cả trở về hư vô một khắc.
107 vị thánh tăng cùng toàn bộ chùa chiền,
đình tháp cũng bị liệt diễm chà đạp đến bụi bặm trong đó, chung quanh
vẩy ra lấy nham tương đỏ tươi, sống chết không rõ. Nguyên bản trước đó
là một cái khổng lồ kiên cố tượng Phật không gì sánh được bảo vệ bọn
hắn, nhưng theo Mạc Phàm một quyền kia, đừng nói chỉ là Kim Phật không
hoàn chỉnh, cái này cho dù là trên trăm mẫu thành thị, sơn mạch, thung
lũng ghép lại với nhau, cơ hồ cũng sẽ trực tiếp vỡ nát.
Nhắc tới
cũng là Kim Phật Xá Lợi đại trận không thể nghi ngờ rất mạnh, lực lượng
của nó hoàn toàn không cần nhìn ác ma Mạc Phàm cảnh giới, chúng có thể
phác họa ra Tây Thiên viễn tượng, mô phỏng được Quang Minh Thích Ca Kim
Phật to lớn bằng bầu trời thiên không, đồng thời mạnh mẽ lấy thần quyền
áp chế một lúc sáu đầu Đế Vương bên dưới, để bọn hắn lâm vào khủng hoảng chôn chân, vô pháp thoát được.
Đáng tiếc, làm mắt xích một
trong, bạch sa Bồ Tát hay là chủ quan không biết Asha Corea dạng này là
một người mang lại biến cố quá lớn.
Đây cũng là vì thứ yếu lý do
vì cái gì loại vô địch trận pháp này nguyên bản chỉ có thể bày biện sắp
xếp ngay tại Thiên Quốc chi thành. 108 thánh tăng lập trận, chưa đủ, bọn hắn trên thực tế cần có nhiều hơn vài ba vị Đại Thánh Tể, hoặc là mấy
cái đỉnh phong cấm chú pháp sư đến đứng bên cạnh bảo hộ, củng cố cho bọn hắn một cái chắc chắn niềm tin sẽ không có hạng bất thình lình đánh lén xảy ra.
Sở dĩ tình thế lúc đó trái lại chuyển biến hết sức bất
lợi cho Thiên Quốc; Jasper mất năng lực chiến đấu, sống chết không rõ,
Atlantic hoàng tử thì tử vong, thánh chức quân đoàn không còn một ai ở
đó, mà Hạ Băng đứng đấy, người cùng hồn không cùng một chỗ, không một
chút địch ý chống lại vị này tiên nữ thánh kiếm.
Bạch sa thánh
tăng vốn dĩ không phải đối thủ của Asha Corea, huống chi thân thể hắn đã sớm bị nẹp chặt với gông xiềng Kim Phật Xá Lợi, càng không thể nào chịu đựng một kiếm kia.
Kết quả, Mạc Phàm có một tích tắc khoảnh khắc
trống trải, ngược lại nhường hắn một chiêu xuất thủ trước, trận pháp
toàn bộ bị đánh thành tro bùn.
. . .
Nằm lơ lửng trên thiên
không vẫn bụi, Jasper ôm cổ họng mình cầm chừng mạng sống, cặp mắt kia
đều trừng thẳng nhìn về hướng Phật Quang Thích Ca bị hủy diệt.
Hắn thấy được Mạc Phàm bùng nổ cực hạn chi hỏa một quyền kia, hạ xuống một
đầu Thần Hoàng khí thế không chút nào kém cỏi hơn sử thi thần phạt, rất
khó tưởng tượng một pháp sư có thể bộc phát ra lực lượng kinh khủng như
vậy, cảm giác trong truyền thuyết cổ xưa Thần Phượng, hay Bàn Cổ khai
thiên bất quá cũng chỉ tầm cỡ này đi.
Hắn uất hận, uất hận bởi vì
Mạc Phàm lẽ ra chỉ là thật đáng thương hại sâu kiến, chẳng qua là một
cái nhập ma đạo, không có tư cách bước vào cấm chú cảnh giới, càng không tư cách dám xuất hiện ở chỗ này thánh đường văn minh nhân loại để khiêu chiến.
Còn tốt, Jasper làm nhiều năm vậy tu luyện, đạt tới thượng vị cấm chú không gian hệ. Thượng vị cấm chú, luyện thể bên trên dĩ
nhiên tương đương một đầu Á Đế Vương, bởi vì hắn lấy không gian hệ chủ
tu, nên thể trạng càng đi xa đến tiệm cận chân Đế Vương.
Vì vậy,
Jasper miễn cưỡng thoát chết qua một kiếm này của Asha Corea, nhưng đầu
Thần Hoàng hám địa kia mang hỏa vẫn bùng nổ, oanh tạc một nửa cái Thiên
Quốc bầu trời, đem Jasper thương tích một lần nữa trầm trọng, nát đi hai chân, thiêu cháy hậu đại.
Mắt của hắn bắt đầu lờ mờ, bởi vì lờ mờ nên hắn không cách nào thấy được có một thân ảnh tuyệt luân nữ nhân
bước tới, nàng bạch khải sáng sủa, tay cầm hắc long kiếm, kiều diễm mà
thướt tha, từng bước từng bước tiến lại gần hắn.
“Cứu... cứu ta...” Jasper tại ôm cổ họng cầm máu, vẫn là lắc lắc thân thể đánh tín hiệu cầu cứu.
Bất quá, Jasper sau đó ngửi thấy mùi thơm, là hương thơm siêu vận, quyến rũ lòng người.
Hắn không có quên, cũng chính một hồi trước ngửi lấy hương thơm này, hắn mới bị một kiếm kia suýt nữa chém chết.
“Tha... xin tha cho ta...”
“Nha, nếu ngươi chịu nói cho ta biết Đọa Thánh Vương thân phận, cái này mũi
kiếm liền sẽ miễn cưỡng đâm trật”. Asha Corea bế Thiên Hy trong tay,
nàng có nghe được Jasper cầu xin tha mạng, nhưng cũng không lọt tai mấy
lời này, đã sớm đem Hắc Long kiếm kê vào giữa trán hắn. Trên thực tế,
đối với Jasper, nàng có một cái khác cần phải hỏi.
Jasper giật mình một cái, tư thế hắn trở nên khó coi nhiều lần, đặc biệt trưng ra một loại kinh hãi toàn thân cảm giác.
Vì cái gì nàng biết? ? ?
“A...a...”
Asha Corea đâm mũi kiếm vào trán hắn một đoạn, cũng không quá sâu để giết chết.
“Phía sau ta đi tới liền là một người muốn đem ngươi băm thành trăm mảnh, nói một chút, ta giúp ngươi thuyết phục hắn tha mạng. Đi, ai cho các ngươi
biết Khufu tiến vào Hải Lâu Sahara?” Asha Corea ngữ khí luôn luôn đi
ngược với động tác, âm giọng nàng nói ra, thường thường giảo hoạt như hồ ly một dạng, không chút nào tương đồng với thanh kiếm kia dữ tợn.
Chỉ là, Jasper vẫn không trả lời, thái độ của hắn cho thấy mãnh liệt cương quyết, một dạng thà chết chứ sẽ không nói ra.
Đúng lúc này, sau lưng Asha Corea có một cái nhiệt hỏa bàn tay nắm vào cánh
tay nàng, đồng thời ngữ khí mang mấy phần lão ông trách móc nói ra: “Lần sau đừng làm vậy, hắn mệnh, để ta”.
“Được, có câu hỏi ngươi cũng
vừa nghe thấy, bắt hắn khai tốt”. Asha Corea thở dài, thu hồi hắc long
kiếm, nhường Mạc Phàm tiến tới.
Không biết vì cái gì, mỗi lần nhìn điệu bộ thở dài của Asha Corea, Mạc Phàm ý thức luôn là có chút bị vũ
nhục uy hiếp, tựa hồ phải cứng rắn lắm mới giữ cho mình đứng vững được
trước hàng rào chân chính nam nhân.
Hắn gật đầu một cái, sau quay về nhìn Jasper dở sống dở chết đang nằm đó.
“Oanh!”
Không có hỏi câu nào, Mạc Phàm một chân cho giẫm, đem ác ma thần lực giẫm đầu lâu của Jasper nát thành tương.
“? ? ?” Asha Corea lập tức giận dỗi nhíu mày, có chút bực mình.
“Làm sao không giữ lời?”
“Giữ lời a, xin chờ một chút”.
Jasper nát thành tương về sau, Mạc Phàm mở ra không gian môn, mượn Tiểu Mei
đến phụ cận, đồng dạng tranh thủ cái này thi thể vừa mới tính là tử
vong, nhưng thời gian tử vong còn thiếu chút xa cách, có thể miễn cưỡng
cứu chữa.
“Bồi hắn một mạng”. Mạc Phàm nói.
“Ân!” Tiểu Mei đem bạch quang phủ xuống Jasper, lấy Jasper hồn cách còn chưa kịp vẫn lạc cho thu hồi về.
Này ma pháp vẻn vẹn chỉ là cấp tốc chữa trị, liền không tính tốn quá nhiều
ma năng, liền độ khó kì thực không lớn đối với Tiểu Mei trình độ.
Mà cho dù là tốn ma năng, Mạc Phàm cũng đã tính toán qua, Asha Corea ở đây, ma năng của Tiểu Mei lập tức không trở thành vấn đề.
“Phốc Phốc~~~"
Jasper vừa mở mắt ra thời điểm, hắn thấy Mạc Phàm đứng đó, nhất thời kích động vô cùng, nhưng bản thân vẫn như cũ không tồn tại nửa lực lượng phản
kháng.
“Vừa rồi là đại biểu Thiên Hy, giờ liền là ta!”
“Oanh~~~”
Một giẫm khác, Mạc Phàm lần nữa đem đầu lâu Jasper cho nghiền.
“Tiểu Mei”.
“Ân!"
Phốc Phốc~~~~
“Tuyết Tuyết!"
“Oanh!!”
“Tiểu Mei”.
“. . .”
“Tâm Hạ!”
“. . .”
“Asha Corea!”
“A, ngươi vừa nói gì?” Asha Corea bộ ngực phập phồng hỏi một cái.
“Nói cái gì, Thiên Hy gọi ta bằng ba ba, ngươi chẳng lẽ không gọi bằng mụ. . .” Mạc Phàm nói ra nửa câu trời thời điểm, đột nhiên nhớ tới thứ gì,
liền quay sang hỏi Tiểu Mei: “Có thể hồn phách hắn lưu lạc quá nhiều, ký ức có chút xáo trộn. Ngươi hay là khuyếch đại tâm linh hắn một chút,
cho hắn nhớ kĩ cái này mình bị ta chà đạp mấy lần cái chết”.
“Tỷ phu, dạng này có chút ác độc”.
“Ta vốn dĩ nên là ác ma”.
. . . .
Không biết cái vòng lặp đau khổ này lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, để cho
Jasper sống không bằng chết, chết xong liền bị gọi phách về câu sống,
rồi lại lần nữa giết chết. Hắn nhớ kĩ Mạc Phàm dáng người, nhớ kĩ gương
mặt kia ác thần hung hăng hướng về mình vẫn diệt bao nhiêu lần.
Sợ rằng thật có một kiếp khác đầu thai, làm người cũng được, làm chó cũng
được, Jasper hoài nghi có hay không nếu gặp một người nào đó tên Mạc
Phàm, chính mình nhất định sẽ quyết đoán cắn lưỡi tự vẫn, thà chết nhầm
còn hơn sống tiếp.
Thiên Quốc, thần dân, đại thánh tể, thế lực tọa trấn, bọn hắn rằng rằng thấy một cảnh tượng ghê gớm kinh khủng này,
nhưng Hắc Long đứng đó, Băng Thần Minh Lang cưỡi trên thân Hắc Long đứng đó, bọn hắn căn bản chỉ mắt nhắm mắt mở, nhìn thì có nhìn, nhưng miệng
tuyệt đối không dám mở ra, vĩnh viễn cũng không dám can ngăn.
. . .
“Đọa Thánh Vương... ta tín ngưỡng hắn, nhưng chưa từng gặp qua. Bất quá..." Lần thứ chín tái sinh, Jasper mở miệng nói.
“A, cuối cùng cũng biết nói tiếng người”. Mạc Phàm cười cười, ngưng giẫm chân xuống.
“Khufu bị bắt đúng là ta tin tức, ta nhận tin tức thông qua Dante, Dante là
thái tử các Tiểu Vương Quốc dẫn quân xâm chiếm Ai Cập. Ta cũng biết
ngươi, Mạc Phàm đây là hắn nói cho ta. Đây cũng là ta tất cả những gì có thể nói cho các ngươi biết”. Jasper gương mặt hốc hác, tâm thần không
còn nguyên vẹn nói ra mấy câu này.
Mạc Phàm nhìn Tiểu Mei một chút, lại nhìn Asha Corea một chút.
“Tỷ phu, hắn không nói dối!”
“Muộn một chút, còn hơn không, ta cho ngươi đầu thai. Nhớ kĩ, kiếp sau để ta gặp lại, gặp ở đâu, đánh ở đó”.