Tuần tự sự việc, trước hết đem thử nghiệm trước một mẫu khuẩn trùng
lên dân chúng phát tán, đợi chờ thế giới toàn lực đối phó xong xuôi,
lắng xuống thời gian chuẩn xác nhất, vừa vặn phá bỏ mọi quan điểm lý
thuyết trước đó của tri thức nhân loại về khuẩn trùng. Cuối cùng, đem
nguồn chân chính hàng hóa nhiễm độc tố tung ra thị trường.
Đây
không thể tính là qua loa được nữa rồi, mà tận đáy vô cùng thâm hiểm kế
hoạch. Theo như Mục Bạch và Mạc Phàm tính toán, lần thứ hai này phát
động còn đặc biệt khiến cho tuyệt đại các quốc gia, tổ chức bị lâm vào
thế bất ngờ, những tưởng đại dịch đã kết thúc, chủ quan đi và lập tức
không trở tay kịp. Đáng sợ nhất chính là, vì cách thức lần này đổi sang
con đường dược phẩm hàng hóa, nên mức độ khó khăn truy lùng và vây quét
còn tăng lên rất cao.
Hiển nhiên tất cả đều sơ bộ tổng quát, cũng chỉ mới kết luận được cách thức, lý do Vĩ Linh Hoàng bày ra quy mô phức tạp như vậy để công kích. Dạng này ắt hẳn không giống tình huống thợ
săn tiền thưởng, truy tìm, điều tra hung thủ rồi vây bắt nhận công lộc.
Trên thực tế, ai ai cũng rõ ràng thủ phạm là kẻ nào rồi, thậm chí Mạc Phàm
tin rằng cái kia lãnh chúa yêu tộc gây án xong cũng chẳng phải sợ hãi gì mà đi trốn tránh không nhận tội, ngược lại rất có thể nàng đang ngồi ở
đâu đó ăn bánh, thư giãn, chờ đợi có người đem hết lý luận, bằng chứng
tới buộc tội mình, lúc đó bản thân tự nhiên sẽ đáp trả bằng một nụ cười
dè bĩu đầy ngạo mạn, đại loại “Ừm, ta làm đấy, thì sao nào?”
Đó chính là quyền năng của kẻ mạnh mới dám nói! Của kẻ cường giả về thực lực lẫn trí tuệ trên đỉnh tiêm vị diện này!
Vì vậy, quan trọng nhất, hai chữ “bình tĩnh”, chính là hướng về các cấp
thượng tầng trên kia đưa ra chiến thuật phòng chống kịp thời. Đấy mới là giải pháp!
Bất quá, may mắn là, có đầu mối, ít nhất có thể thử
chút vận may, gửi dung môi nguyên bản này cho đám Linh Linh, Trần
Khương, hoặc cả vị giáo sư bên kia Tự Do Thần Điện nghiên cứu một
thoáng. Biết đâu còn tìm được phương pháp chữa trị. Tất nhiên, đó cũng
chỉ là trường hợp lý tưởng nhất, cầu may!
“Chúng ta dọn dẹp rồi
nhanh đi thôi!” Triệu Mãn Duyên ngữ khí lộ ra mấy phần chột dạ cùng lạnh lùng chưa bao giờ có, hắn không cách nào nhịn được kẻ dám đem tài sản
Triệu Thị ra trở thành lưỡi dao tất sát, làm một cái trò tiêu khiển giết người hàng loạt chỉ cho vui được.
Mục Bạch cùng Mạc Phàm đồng
dạng hiểu rõ tâm trạng Triệu Mãn Duyên, nhưng bọn hắn cũng không thể nói gì hết, chỉ lẳng lặng siết chặt lấy bàn tay mình.
“Được!” Tương Thiểu Nhứ mãi mới duy trì được hô hấp thông thường trở lại, nhàn nhạt nói ra.
“Đúng, ta có cảm giác ở đây càng lâu, càng giống như dây bức động rừng cho Vĩ
Linh Hoàng!” Farl sắc mặt hơi hơi xanh xao nói rằng.
Lúc phát sinh thảm họa, Thánh Thành còn hoàn toàn không có phát hiện, mãi đến tận sau khi nàng gia nhập đội ngũ này thì mới hiểu rõ, mới ý thức tới một cái
hành vi lỗ mãng của mình lúc trước gây thành sai lầm lớn. Trên thế giới
này, không phải việc gì cũng có thể nằm trong phạm vi chưởng khống của
thiên sứ được, mà những con người này, họ càng giống thế hệ có thể gửi
gắm được di sản văn minh nhân loại.
“Tê tê tê tê ~~~~”
Đúng
lúc đang phủi phủi mấy hạt bụi rơi vãi trên mảnh áo quần, đột nhiên
giống như có một cơn gió lạnh từ đâu thổi vào sống lưng sau gáy, Mạc
Phàm cảm giác được từng gợn từng gợn tê tê lan truyền xuống, là dấu
hiệu, nhưng không phải dấu hiệu nguy hiểm cảnh báo, mà càng tựa hồ loại
tín hiệu quen thuộc.
“Hắc ám dấu ấn?”
Hắc ám dấu ấn mang
năng lực lưu lại truy vết, chỉ có hắc ám pháp sư chính mình mới có thể
phân biệt khí tức hắc ám, sở hữu tính thực dụng phi thường cao, nhưng
bất quá đều chỉ tồn tại vài ngày ngắn ngủi. Mạc Phàm nhưng tình huống
ngược lại, hắn hiện tại không khác gì một lượng trường câu thông, mang
lực lượng khủng bố hắc ám vật chất tồn tại, tất yếu dấu ấn sẽ không bao
giờ tản đi.
Mà trên căn bản khả năng truy kích của hắn có thêm một cái tâm nhãn dấu ấn, liền tùy tiện tăng cường định vị rất nhiều lần,
chính mình muốn tìm mục tiêu liền sẽ không dễ dàng biến mất, cho dù có
là cường giả quang hệ pháp sư đi chăng nữa cũng chẳng phải dễ dàng gì
nhận biết được, càng không đến mấy vị miễn cưỡng có khả năng nhược hóa
vật chất cường đại của mình.
Mạc Phàm nhắm hai mắt lại, toàn bộ
thế giới hóa thành màu xám đen, hắn điều chỉnh liên tục truyền niệm thức vào bên dưới lòng đất, đào bới lên, xa xôi tìm kiếm.
Bắt tín
hiệu, nằm ở rất gần với dung môi cũ mà Vĩ Linh Hoàng đặt tại, Mạc Phàm
mở hai mắt ra, bàng bạc luồng sáng lóe lên trên tay hắn, bỗng chốc sớm
xuất hiện một nhỏ bé vật thể có hình chữ nhật, dẹp, kích thước tương đối gọn gàng.
Những người khác chứng kiến một màn lạ mắt này đều
không khỏi thắc mắc, Mục Bạch chủ động tiến lại gần hỏi: “Ngươi vừa thu
hoạch được thêm thứ gì sao?”
“Là thẻ tín dụng của Mục Ninh Tuyết!” Mạc Phàm sắc mặt hơi lãnh thanh trầm ngưng lại.
“Tốt!" Mục Bạch muốn hỏi gì nữa, nhưng nhanh chóng lắc đầu quay đi.
Bee…
Trùng hợp thế này, dù cho nằm mơ cũng nghĩ không ra!
Lần trước gặp mặt, Mạc Phàm cố ý tại chiếc thẻ này để lại hắc ám khí ấn,
cẩn thận sắp đặt một chút tình huống tiện thể theo dõi cái nam nhân Âu
Châu đầy khả nghi.
Quả nhiên cuối cùng vẫn không qua mặt được,
trái lại thật giống như chính mình đang bị theo dõi, là một quân cờ đang nằm trên đường đi đặt nước của hắn.
Trong ký ức của Mạc Phàm, Bee chắc chắn không cùng chiến tuyến với Vĩ Linh Hoàng. Vậy duy nhất trường hợp có thể giải thích, tên này đã sớm thấu thị chân tướng, thậm chí còn phi tường biết trước Mạc Phàm sẽ tới đây điều tra, để lại chiếc thẻ này kế bên dung ao sâu trong lòng đất của Vĩ Linh Hoàng.
Có thể là,
do trước đó tự tin với suy luận của mình, Mạc Phàm tự nhiên sẽ không để ý đến hắc ám dấu ấn, chỉ có thể xem như là Ám Ảnh hệ bên trong tập trung
hết vào việc gieo trồng phản ứng tìm kiếm dung ao, đến cuối cùng tìm
được bằng chứng, trên căn bản cũng bỏ qua khí tức hắc ám dấu ấn này.
Nhưng nghĩ khác đi, giả sử nếu cả đội ngũ không thể tìm ra được chân
tướng, Mạc Phàm sớm muộn cũng sẽ phát giác ám mạch dấu hiệu của mình,
nên đây chắc chắn tương đồng với một lời gợi ý chỉ điểm của Bee đi!
Hàng này rốt cuộc là cỡ nào trí tuệ, cỡ nào mưu mô?!
Muốn nghĩ lắm hắn là một người khác, nhưng theo thời gian nhiều hơn sự kiện
xoay quanh phát sinh, Mạc Phàm thật rất lưỡng lự cái này nhân vật có
phải là Lucifer hay không. Nếu thực sự là Lucifer, hắn nhất định muốn
tiếp cận mình giúp đỡ sao? Lẽ ra không phải một kẻ có thù với loài người như vậy, nên đứng về phía Vĩ Linh Hoàng sao?
“Ngươi đang thách thức ta phải không?” Mạc Phàm cười khổ nói ra.
Hắn cũng không có nán lại ở đó quá lâu, cùng mọi người điều chỉnh chút lặt
vặt, dọn dẹp một tí nông trại lại, rồi nhanh chóng biến rời đi khỏi đảo.
……………..
……………..
Việc đi lại bằng đường hàng không mới chỉ đang trong giai đoạn trứng nước
khi xảy ra đại dịch khuẩn trùng. Nhưng không có mấy nơi trên thế giới
thoát được tác động kinh khủng của nó, hàng không đóng băng, đi theo
đường hoả xa và xe chở khách chạy bằng hơi nước thay vì phương tiện cao
cấp hơn. Mức độ lan ra khắp toàn cầu lần này nhanh hơn trước rất nhiều,
còn muốn nói không thể lấy cấp số nhân làm thước đó nữa. Đại loại đã
thăng lên đến cấp số mũ cảnh báo. Một số nơi đã không thể đứng vững được trước khi dịch tràn tới tàn phá, cướp đi nhiều sinh mạng hơn.
Trong vòng chưa đầy một tuần kể từ lúc đám Mạc Phàm thông báo xuống tin tức,
các tổ chức lớn, nội bộ cao tầng quốc gia, lãnh đạo đều ra lệnh cấm cả
giao thương sản phẩm vào thời điểm. Triệu Thị một bên cũng có động thái
mạnh mẽ, đem toàn bộ kho hàng, sản lượng mấy tấn hồng sâm đi tiêu hủy
toàn bộ.
Thế giới lần nữa chìm vào bóng tối đại dịch, Châu Âu đón
nhận trường hợp thứ năm triệu, Mỹ quốc cũng tiến sát vào ca tử vong thứ
hai triệu đầu tiên. Lần này quy mô đáng sợ nhất, hầu hết đều nhắm vào
các ma pháp sư, rất nhiều rất nhiều pháp sư đều không thể thoát được
khỏi đại dịch.
Cũng đúng thôi, hồng sâm nguyên liệu, vốn dĩ là mặt hàng tài nguyên bồi bổ lực lượng cho tu luyện ma pháp, các thế tộc lớn
nhỏ trên thế giới không ngần ngại bỏ tiền ra đầu tư cho thế hệ của mình.
Có lẽ, đây mới chính là tính toán trọng yếu của Vĩ Linh Hoàng... Tiêu diệt pháp sư nhân loại…!!!
Ngược đời nhất là, Trung Quốc vốn dĩ là nơi bắt nguồn phát tán bệnh dịch,
nhưng hiện tại liền trở thành nước hiếm hoi duy nhất phong bế thành
công, các tuyến giao thương đều đã cấm chỉ định, quốc nội sạch sẽ không
có bất kỳ ca nhiễm nào.
Ít nhất là cho đến hôm nay, bỗng nhiên từ
xa xôi vùng Ấn Độ bên phía Tây Hoa Hạ, có một nữ nhân chạy dịch, cố gắng len lỏi qua biên giới, xâm nhập vào quốc nội.
Nàng bị quân đội
bắt lại ở Hồ Nam, liền được xác minh đã dính độc trùng, lập tức bị nhốt
vào ngục giam cách ly, đồng thời tung hình ảnh lên tố cáo cho khắp mọi
người Trung Quốc thấy được.
Khỏi phải nói, khắp nơi phẫn nộ như thế nào, đây gọi là đang yên đang lành có cặn bã đến lắm bùn tổ tông a!
Tất nhiên, bên kia đám Mạc Phàm đang ở viện nghiên cứu Minh Châu học phủ
đọc lấy tin tức này, sắc mặt đều không khỏi tai biến, nửa cười nửa nhạt
nhẽo không biết nên nói gì.
Phải thôi, cũng là người quen biết cả!
Tuy là giờ phút này liền nàng đã trở thành “kẻ thù quốc gia, nỗi nhục toàn
quốc nội”, nhưng là cái tên ấy vốn dĩ không sao quên được, còn rất ấn
tượng sâu sắc.