Chằm chằm nhìn xem Bàn Côn Thiên Sứ Long bi thương nằm gục trên mặt đất, bộ dáng hoàn toàn tương phản với khi trước phẫn nộ vừa mới thoát khỏi
lao tù, thậm chí còn có vẻ như dần dần hấp hối, Mạc Phàm trong lòng vậy
mà lộ ra một chút do dự chần chừ.
Hình ảnh này tương đối trùng
kích đến trí nhớ của hắn. Tỷ như để cho Mạc Phàm chậm rãi nhớ lại khoảnh khắc Hắc Long Đại Đế Austin thê lương hoàn cảnh ngày xưa, trải qua vô
vàn thống khổ bất hạnh mới trở thành Nghĩa Hồn của hắn.
Thanh
Long thì bị thế giới ma pháp cao nhất pháp tắc tiến hành bào rút khí vận với đồ đằng tộc. Chịu qua đủ loại hành hình tra tấn về cảm xúc, tâm lý
lẫn nỗi đau thân xác.
Mạc Phàm nhớ đến giọt nước mắt của Thanh Long, nhớ đến sự kiên định đến phút cuối cùng của Hắc Long.
Từ trên người Bàn Côn Thiên Sứ Long, hắn có thể nhìn thấy bóng dáng của xa xôi Triệu Hoán Vị Diện bên kia, Vạn Long Cốc, Đệ Nhị Long Môn, cổ giếng Vạn Long Uyên Khung. Chân Long vốn nên là sinh vật mạnh mẽ nhất trên
thế giới này, nhưng hết lần này đến lần khác lại rơi vào bất hạnh, bị
ruồng bỏ, bị đẩy vào hố sâu không lối thoát.
Hiện tại thì ở Siêu Duy Vị Diện cũng là một hình ảnh như thế.
Mạc Phàm nhìn Bàn Côn Thiên Sứ hấp hối thời khắc, trong lòng cảm thấy thương cảm nhiều hơn là oán trách thù địch.
“Chân Long... ở thế giới nào cũng đối với Chân Long phũ phàng như vậy sao?”
Một lát sau, Mạc Phàm mới thở dài nói ra một câu chí mạng.
Sự thật tàn khốc, nhưng đó vẫn là sự thật.
Thật giống như bất cứ một kẻ nào đó quá mạnh quá cường đại, cường đại uy
hiếp được đến thế giới cao tầng thống trị giả, vậy thì sớm hay muộn, kết quả của nó chỉ có thể chịu thiệt, trầm uất bị hạ bệ, vạn kiếp bất phục.
Hoặc là trở thành kẻ mạnh nhất, hoặc là không được phép tồn tại.
Khi Hư Vô Long Thần còn sống, Long tộc phồn thịnh đứng ở hàng vương chi
vương. Nhưng tại thời kỳ viễn cổ trăm vạn năm trước Long Thần vẫn lạc,
long tộc cho đến bây giờ, dù sinh sống ở đâu cũng đều không ngóc đầu lên nổi.
Mạc Phàm nhìn vào Bàn Côn Thiên Sứ Long, ánh mắt Bàn Côn Thiên Sứ Long vẫn không nhúc nhích một lần nào, vẻ mặt y như đưa đám.
“Gào gào gào ~~~~~~~~~~~~~”
Dạ Hoàng Kim Quân Long thấy Bàn Côn Thiên Sứ bày ra bộ dáng đáng thương như thế liền tức giận gầm thét mấy tiếng.
Tựa hồ muốn nói cho Bàn Côn Long biết nó đây bị chịu nhục nhã vây bắt, cũng bị Tô Lộc vây bắt, bị làm ‘nô lệ khế ước’, căn bản không biết mình là
ai, không biết mình sinh tồn có ý nghĩa gì. Toàn bộ suy nghĩ trong đầu
nó chỉ có phục vụ việc ác của Tô Lộc, tư tưởng cũng trì trệ hầu như
chẳng còn. Nhưng cuối cùng thì sao, nó vẫn còn kiên định sống sót, trả
thù giết chết Tô Lộc, cuối cùng trở thành hồn cách của Tà Thần.
Mà Bàn Côn Thiên Sứ Long đường đường là Tổ Hoàng Chân Long, so với Long
Vương như Austin càng lợi hại khôn xiết, bây giờ lại nửa chết nửa sống
nằm im bất động như thế làm cho long tộc mất cả thể diện.
Mạc Phàm suy nghĩ.
Từ những tình huống trước mắt đến xem, Mạc Phàm bắt đầu tin tưởng đến một
cái giả thuyết, thậm chí giả thuyết có rất cao khả năng chính xác.
Đó là Bàn Côn Thiên Sứ Long đã bị người của Nhật Minh Giáo khống chế.
Cảm giác chỉ có giống như cái này Bàn Côn Thiên Sứ Long đã dính phải một
loại nguyền rủa, một loại bùa mê thuốc lú tà ác nào đó của Nhật Minh
Giáo thì mới trở nên điên cuồng ánh mắt đầy căm phẫn thế giới như vậy.
Bằng không thì lấy nó đầu óc thành thục nửa bước Đế Hoàng cấp, coi như Long
tộc không phải là IQ quá cao, nhưng tuyệt đối không thấp tới mức này,
hành động hung hăng rất giống với Hắc Long ngày trước bị Tô Lộc kiểm
soát.
Phải, chính là điểm này, bản thân Tô Lộc thời điểm đó cũng
cảm thấy mấy phần đầu Bàn Côn Long này đã bị ma hóa ý chí, điên cuồng
vạn diệt chúng sinh không khác gì bệnh dại. Hắn cũng có nhắc nhở Mạc
Phàm một phen, nhưng cả hai không có thời gian thảo luận.
Giờ khắc này, Mạc Phàm mấy phần tin tưởng Tô Lộc sở đoán là đúng.
Nghĩ ở chiều ngược lại, Nhật Minh Giáo thường xuyên có những hành động cực
đoan, bọn hắn lấy năng lực Thú Hồn Sư làm trọng điểm, khả năng không
phải không có một chút pháp môn đặc thù khống chế thùy não, kích thích
Bàn Côn Thiên Sứ Long vào trạng thái cuồng hóa.
“Austin, hay là ngươi đến nói chuyện với nó một chút”. Mạc Phàm nói.
“Rống rống~~~!!!”
Austin nghe lời Mạc Phàm, Mạc Phàm tại tiếp tục suy nghĩ việc của mình, để cho hai đầu Chân Long kia giao tiếp với nhau.
.................
Đơn Dương Thành.
Sáng sớm tinh mơ, Nam tử tên là Huỳnh Nguyên cùng lão đầu Cao Kiên vẫn còn đang ngồi ở quán ăn thưởng thức rượu ngon.
Cả một đêm người Đơn Dương Thành không thể ngủ. Không thể ngủ không phải
bởi vì bọn hắn không ngủ được, mà bởi vì bọn hắn không dám. Thành Chủ
Quách An đã sớm phong tỏa mọi tuyến đường, để cho thị vệ chạy dọc tất cả các cứ điểm canh gác, bật cảnh giới nguy hiểm có thể phát sinh tai nạn
ngoài dự đoán bất cứ lúc nào.
Không cần phải bàn cãi, một đêm
vừa qua, là trong vòng mấy ngàn năm nay hung hiểm nhất một đêm đối với
toàn thể người dân trong thành.
Lãnh Hà Thung Lũng chỉ cách Đơn
Dương nội thành có hơn 2000 dặm đường, phảng phất nếu như cuộc chiến
bùng nổ xa hơn một chút thôi, hậu quả sau đó thực sự không thể tiên
lượng.
Lão đầu Cao Kiên nhìn ra ô cửa sổ, hôm nay trên đường gần
như không còn một bóng thân ảnh, nhìn một hồi thưởng thức cái vẻ hiếm có bình an như vậy, lão mới quay đầu lại, tiếp tục rót rượu cho vị vô
thượng đại nhân Tả Hữu Sứ, cười nhẹ nói:
“Dân chúng có vẻ bận
rộn cả đêm xem pháo bông, nghe tiếng long gầm, hiện tại ai nấy đều đã
khắc sâu nhận thức về nhân sinh trật tự trên thế giới này rồi. Mạng
người là như thế nào nhỏ bé, trưởng thành thống lĩnh, thành thục một
bước sau là quân chủ, nhưng mấy ai có thể sống tới ngày bước vào thành
thục kỳ”.
“Tốt một cái sớm ở trong nhà khóa cửa tắt đèn, thắp tí hương cầu siêu độ, ít nhất còn có thể cùng với thân nhân tranh thủ từng phút giây là lựa chọn không tồi”.
Nói xong câu đó, không thấy vị vô thượng đại nhân trả lời, Cao Kiên vẫn giữ nụ cười như cũ, vuốt râu
vuốt râu, bồi thêm một lời: “Lại nói, huyết mạch Tổ Hoàng Chân Long,
trên đười này liệu có mấy cái chủng tộc dám cùng Tổ Hoàng Chân Long
nghịch chiến”.
Bình minh ửng hồng dần dần hé lộ trên mảnh đất
bình an này, một con chim sẻ nhỏ nhắn lung linh từ trên cao bay vào lầu
ba tửu quán, đáp hạ xuống mặt bàn của hai vị đại cường giả, nó khẽ mổ mổ lên cánh hoa trà trong bát canh thừa lại, rất nhanh đã không có hứng
thú, lập tức vỗ cánh đi xa.
Cao Kiên hơi chướng mắt, lão ra vẻ tiêu sái nhẹ nhàng vung tay áo giống như xua đi vận khí xui xẻo chim sẻ mang lại.
Sau đó lão ho khan một tiếng, chỉnh lại dung nhan mặt mày, tiếp tục ôm cây
đợi thỏ, chờ đợi vị vô thượng đại nhân trước mặt mình bắt chuyện trả
lời.
Mãi một lúc chim sẻ rời đi, nam tử Huỳnh Nguyên mới ngẩng
đầu nhìn ra cửa sổ, mặt trời mọc lên ở phương đông, huy hoàng mênh mông, để cho nội tâm hắn mới cảm thấy từng tia an ủi hòa hoãn đi không ít.
Một lúc sau, nam tử Huỳnh Nguyên khoan thai niệm lên một câu: “Hắc Ám Vị
Diện có truyền ngôn Tà Thần, Ma Pháp Vị Diện có sở luận Tà Thần. Hôm nay ở Siêu Duy Vị Diện, rốt cuộc cũng tìm ra một cái hoàn thiện chân chính
Tà Thần. Thực sự là rất thú vị, rất thú vị”.