Ngọc Hiền chết khi còn chưa kịp gọi ra sủng thú của
mình. Sau khi hắn chết, Duy Tâm hồn ước sủng thú bị đánh gãy, không gian bạo vỡ ném tất cả sủng thú của hắn ra ngoài.
“Rống! Rống! Ô ô!”
Liên miên gầm thét từ sâu trong lưng chừng núi vang lên, nhất thời vô số luồng đất đá màu vàng bay ra ào ạt.
Mặc dù hồn ước đánh gãy từ vị trí chủ nhân đồng dạng cũng có thể để cho bọn chúng bị phản phệ cực mạnh, linh hồn trọng thương, sinh mệnh trọng
thương, thực lực giảm xuống tận ba, bốn thành. Nhưng việc chủ nhân của
chúng nó bị ám sát giết chết, đồng dạng khiến chúng nó không thể không
dồn hết sự phẫn nộ, nhất nhất muốn trút lên hung thủ ngay trước mặt.
Bọn chúng gào thét hết thảy một cách điên loạn, trong lúc nhất thời rơi vào trạng thái nguyên thủy bản chất, chỉ có hoang dã và hiếu chiến, chỉ có
muốn lấy chém giết địch nhân trả thù làm kim chỉ nam.
Cuồng phong cuốn theo cát bụi không ngừng xoay vòng vòng dần dần bay lên trời cao.
Mười mấy đầu quân chủ, thêm vào bị suy yếu gần một nửa Mãnh Mã Quỷ Vương đứng ra phía trước, hung hăng dẫn đầu đoàn xông tới Mạc Phàm địa
phương.
“Các ngươi còn nhìn cái gì, mau, chiến đấu!" Chu Điên vỗ vào đầu Lộc Vũ một cái, trợn mắt ra lệnh.
Hai người Tuân Đỗ và Lộc Vũ bị đứng hình mấy chục giây, rốt cuộc hoàn hồn,
vội vội vàng vàng phát ra chỉ lệnh, triệu hoán thêm sủng thú giúp đỡ.
Chẳng mấy chốc, khu vực chung quanh bày biện ra đã hơn 40 đầu quân chủ đại
yêu, ba đầu Đại Đế, trong đó hai đầu Mãnh Mã Quỷ Vương đại đế của Ngọc
Hiền và Lộc Vũ đều suy yếu trầm trọng chưa có lành lại, thực lực đoán
chừng chỉ còn tiếp cận chuẩn Đại Đế.
“Rống rống rống ~~~~~~~~”
“Gào ~~~!”
Thanh âm chúng nó gầm rống giống như loạn thạch va chạm vào nhau, tất cả thú
yêu đồng thời tức giận gào thét khiến cho vách núi cũng phải rung động
kịch liệt. Từng đợt nham thạch vỡ vụn từ trên cao lăn xuống rào rào,
đỉnh Lãnh Hà lung la lung lay.
“Ù ù ù ù!”
Cuồng phong lập
tức nổi lên mảnh liệt cuốn theo đất đá xoay tròn mù mịt. Vô số trảo, yêu tức, yêu thuật, lực phun nộ đan từ cuống họng bắn ra ngoài, tạo thành
khả năng thương tổn cực lớn đối với tất cả những thứ nằm trong phạm vi
cuồng phong thổi quét.
Mạc Phàm đứng ở giữa, gọi là một cái miễn dịch hiên ngang mà đi.
Trái tim của hắn là Trùng Minh Tà Diễm.
Máu chảy trong người của hắn là Thần Huyết được Trùng Minh Tà Diễm bơm cho sinh mệnh.
Mặc dù cách đoạn tiêu hóa xong vẫn còn một khoảng, nhưng cường độ thân thể
Mạc Phàm tuyệt đối là tiệm cận Đỉnh Vị Quân Vương rồi.
Bản thân
hắn nhục thể chính là tương đương những loại khải giáp kiên cố nhất, một tảng kim cương bất hoại đao thương bất nhập dũng mãnh tiến lên, tỏ ra
rất khinh thường những tiểu phép thuật của đám hài đồng này.
Mấy
con quân chủ Độc Nhãn Liệp Yêu, Cự Viên Quỷ Thành đang thò vuốt cùng trả ra định cận chiến chém xuống đầu Mạc Phàm, nhưng bàn tay vừa mới hạ
xuống đã lập tức nghênh đón lực lượng huyết khí cuồng bạo đánh tới. Thân thể bằng nham thạch màu đen bị một luồng huyết sương bao phủ, trong
vòng vài giây ngắn ngủi đã biến thành một bức tượng huyết cứng ngắc.
Nói cứng ngắc kì thật cũng không phải ý chỉ đông đá, mà là bọn nó đang bị
độc ngấm vào rồi tê liệt, không thể di chuyển. Tựa hồ một cái quỷ trảo
vô hình bóp chặt thân thể địch nhân lại, không cho phép nó cựa quậy rồi
mới hung hăng vận lực đánh nát nó.
Bóc bóc bóc ~~~~!
Loẹt xoẹt loẹt xoẹt ~~~~~~~~!
Sau đó mấy chốc từ mặt đất lắc lư một cái, dã thần dã quỷ dung dịch máu hóa ngưng tụ đâm lên vô số đạo Huyết Thứ (gai nhọn) dài hàng trăm mét, đỏ
lòm, chí tà chí độc, cực độc cực tà, nhanh không thể kịp phản ứng, đâm
xuyên qua những pho tượng kia, bọn chúng lập tức vỡ vụn ra thành chi
chít mảnh vụn.
Bảy đầu quân chủ chết tại chỗ, những con khác lập
tức ý thức được nguy hiểm, một số thì do dự lúng túng, một số thì không
cần suy nghĩ gì thêm, khẩn trương lùi ra xa, chỉ còn những đầu sủng thú
của Ngọc Hiền vốn là đang điên dại mới tiếp tục lao vào cận chiến với
Mạc Phàm.
“Huyết Thứ Độc Nhũ!”
Nếu nói Huyết Hoa Quyền là
tuyệt thế bí kĩ mà Mạc Phàm lĩnh hội qua điển tích mật tịch ở Tù Đảo,
thì Huyết Thứ Độc Nhũ là kĩ năng do chính hắn lĩnh hội sáng tạo ở những
ngày tháng tắm trong máu đó.
Mạc Phàm hai tay quẹt vào nhau, cắt ra dòng máu trên cơ thể chảy xuống đất.
Hắn sau đó giậm chân mạnh xuống một cái.
“Ầm ầm ầm ~~~”
Huyết Thứ như bạo vũ nhũ thạch, thật giống mặt đất bị Thiên Địa nguyền rủa
vậy, hàng loạt nhũ thạch Huyết Thứ nhô lên liên tiếp nhau, khuếch tán
bốn phương tám hướng, kéo dài hàng chục vạn mét, sườn núi, chân núi,
vách núi đối diện cũng bị liên lụy tới, ba mươi mấy đầu Quân Chủ thủ vệ
đang bỏ chạy lập tức biến thành một đống lỗ thủng pho tượng, chạy không
kịp, chỉ la hét cùng rên rỉ thống khổ, vết nứt dần dần lan tràn ra ngoài y như mạng nhện chằng chịt.
“Đây... đây là...” Sắc mặt Tuân Đỗ
trắng bệch, hồn ước của hắn bị gãy vỡ liên tục, hết đầu này đến đầu khác dưới thời gian cực đoan không thể tránh nổi Mạc Phàm huyết thứ công
kích.
Tuân Đỗ khụy một chân xuống đất, tâm thần phân liệt, ho ra máu khụ khụ, nhận tổn thương phản vệ sâu sắc.
Mà ở một bên Lộc Vũ so với hắn càng thảm hơn.
Bọn hắn thần kinh thép phi thường có ngưỡng giới hạn, đâu đó tiếng kêu thảm thiết của sủng thú nhà mình vẫn như cũ tại bọn hắn bên tai quanh quẩn,
ngay sau đó lần lượt lại là một vũng lớn huyết dịch từ rừng trúc trong cống rãnh chảy xuôi tới, đập vào mắt màu đỏ tươi sệt sệt, để Tuân Đỗ
cùng Lộc Vũ mặt mũi tràn đầy khiếp vía, sợ hãi càng sâu.
Bất lực, tê cứng, đôi chân bất tri bất giác không thể di chuyển được.
Chạy cũng không dám chạy, mà tấn công thì càng không biết làm sao mà tấn công.
Trời tối đen như mực, Mạc Phàm đứng ở giữa đại đạo rừng núi, tà diễm bốc lên trên người hắn khiến hắn nhìn qua không khác gì một đầu Ma Thần Viễn Cổ tái sinh.
Mạc Phàm chưởng khống huyết dịch sinh mệnh, Tất cả
điểm huyết nhục và tinh thể máu nho nhỏ nhanh chóng tụ tập vào chung một chỗ, sau đó bắt đầu điên cuồng xoay tròn xung quanh thân thể hắn, kết
nối thành chuỗi liên kết với nhau. Ngăn ngắn mấy giây, nhìn thấy từng
đạo Ma Hoàn quỷ dị từ trên người Mạc Phàm xuất hiện, tà diễm bốc cháy,
vừa ma mị vừa kinh dị.
Tà Diễm Ma Hoàn!!
(Hoàn: vũ khí hình tròn có răng cưa hoặc có lưỡi dao sắc bén.)
Bỗng nhiên Ma Hoàn lóe lên hàn quang rồi biến mất.
Nhiệt độ trong không khí đột ngột tăng lên, diễm hỏa sinh sôi, vạn vật bốc
cháy, mấy đạo Tà Diễm Ma Hoàn lúc này phóng ra thật nhanh, nhanh đến nỗi mấy con quân chủ cuối cùng còn chưa kịp làm gì thì đã bị Ma Hoàn từ
trên đầu chụp xuống, nhốt thân thể vào giữa.
Lần này Mạc Phàm
công kích toàn trường, tất cả yêu thú còn sống sót đều bị Tà Diễm Ma
Hoàn quỷ dị chế trụ thân thể, không có một con nào ngoại lệ, bao quát ba đầu Đại Đế cảnh.
Sau đó từ trong Tà Diễm Ma Hoàn điên cuồng trào thiêu đốt, cắt xén vào da thịt đám yêu sủng này, chúng nó đang bị vây
khốn trong phút chốc, thất thanh la hét hồn phi phách tán chịu không
nổi.
Mấy con Quân Chủ không kịp giãy dụa chút nào, thân thể nhanh chóng bị độc diễm ngộ độc đến chết tại chỗ, sau đó độc huyết ngấm vào
trong, lại như những con dơi hút máu người, rút ra vô số dòng huyết đỏ,
đồng hóa để Mạc Phàm có thể tiếp tục chưởng khống.
Ba đầu Đại Đế
cấp rõ ràng là sống dai hơn nhiều lắm, trên người bọn chúng được Mạc
Phàm chiếu cố chăm sóc đặc biệt, những đầu khác chỉ cần một vòng Ma Hoàn là đủ, nhưng bọn nó lại có tới tận tám, chín vòng Ma Hoàn chồng chất
niêm phong cột chặt. Chỉ là, mặc cho bị khống chế cứng ngắc, bị tra tấn
kinh khủng ra sao, chúng vẫn cứ như cũ có thể kiên trì kéo dài sự sống.
Mạc Phàm thở dài, bóp tay một cái, nhìn thấy Tà Diễm Ma Hoàn đáng sợ đột nhiên co rút lại.
“Xẹt!”
“Ầm”
Nghe theo lệnh của Mạc Phàm, cái kia những vòng Tà Diễm Ma Hoàn thu nhỏ lại, cắt xén sâu, thiêu đốt sâu vào trong da thịt ba đầu Đại Đế. Đồng thời
xung quanh khắp nơi, máu chảy thành sông, trăm sông đổ về một biển, biển tạo thành Huyết Thứ lần nữa, điên cuồng đâm trồi lên, đâm chi chít vết
thủng vào thân thể hai con Mãnh Mã Quỷ Vương, Ban Lan Quang Hổ.
“Ầm ầm ầm ~~~~~~~~~~~~~”
Hàng trăm hàng ngàn tiếng nổ vang, tiếng đâm thủng thịt, tiếng cắt thịt dội
liên tiếp truyền đến, ba đầu Đại Đế vỡ nát thành vô số mảnh, thi thể cắt phăng thành mấy phần, không một đầu nào có thể sống dưới Tà Diễm Ma
Hoàn và Huyết Thứ Độc Nhũ luân phiên công kích.