Thiếu niên nói tiếp: “Khi ta tưởng mình đã thoát chết, bọn quái nhân đã
bỏ đi, ta sợ hãi tìm cách trốn ra khỏi đây, nhưng lập tức thấy một đám
Hắc Trùng đầy trời xông vào, ta sợ đến ngã khụy bất tỉnh, tưởng rằng
cuối cùng chính ta cũng không thoát khỏi cái chết... nào ngờ...”
“Nào ngờ sau đó, ngươi không bị côn trùng ăn thịt”. Mạc Phàm nói theo đuôi cho hết ý.
Dĩ nhiên hắn phân tích được chuyện này. Trùng tộc ăn thịt những người kia
trước, phát hiện trúng độc về sau, thế là vội vã bỏ chạy, cũng không để ý người thiếu niên còn nửa cái mạng này.
Lúc này, thiếu niên ấp a
ấp úng, mơ mơ màng màng nói: “Các vị ca ca tỷ tỷ, có một thứ ta không rõ lắm, không biết có nên nói không”.
“Trước khi bị bắt rời đi, ta nhìn thấy vị tỷ tỷ kia vẽ ra một đoạn bút pháp
đánh với đám người, mặc dù động tác rất nhanh, công kích cũng rất nhanh, nhưng ta nhớ rõ, nét mực đó tỷ tỷ cố ý đánh hụt, cũng không phải đánh
vào đối phương, mà là đánh lên tường, khắc lên để cho chúng ta nhìn
thấy. Chữ của nét mực đó hình như là chữ ‘hoàng hôn lạnh lẽo’ và chữ
‘minh triều’. Sau đó, một vòng sáng lóe lên, ta không nhớ rõ lắm, hình
như là Thu Ly đại sư lạc đạn tấn công trúng ta, một văn tự đánh cho ta
bất tỉnh cả thần trí đổ nát như chết vậy”.
Lúc hắn kiểm tra phòng thất, thật giống như không có những chữ khắc này, mà toàn bộ đã là đổ nát.
“Chủ thượng, là bọn chúng phá nát, nhất định bọn chúng đã biết đó là ám hiệu”. Lãnh Liệp Vương nói.
“Nó nghĩa là gì?”
Mạc Phàm chưa từng nghe nói qua những ngữ nghĩa này trước đây, hoặc là vì
hắn không có chân chính đi ra khỏi phạm vi Hàn Hải Điện. Trên đời này
còn rất nhiều thế lực nằm ngoài khả năng hiểu biết của hắn, vì thế hắn
đành phải hỏi Ngô Hiền chuyện này.
Mà không cần đợi hắn hỏi, ở
một bên nghe thấy tin tức cụ thể này, cả Ngô Hiền và Nhàn Nhàn khẽ nhíu
mày tiến vào quá trình suy nghĩ, khuôn mặt mỹ lệ các nàng trở nên cực kỳ trầm trọng.
“Hoàng hôn hẳn là Nhật, minh triều ý chỉ Nhật Minh
triều, là Nhật Minh Giáo. Từ các chiếu ý đối lại, Nhật Minh Giáo vốn là
đám người tu hành Thú Hồn Sư, bọn hắn sử dụng yêu ma quái thú để hỗ trợ
chiến đấu. Phàm ca, là Thanh Dương ca bọn hắn bị Nhật Minh Giáo tập
kích”. Ngô Hiền chấn động nói.
“Là người của Nhật Minh Giáo, bọn tà giáo quỷ dị phương Nam kia”. Ngô Hiền lại bổ sung.
Mạc Phàm chỉ biết chút ít thông tin về Nhật Minh Giáo từ Nhàn Nhàn và Lạc
Nhạn. Thế lực Nhật Minh Giáo tương đương với Hàn Hải Điện, triều đình
Thanh Vũ, Điền gia, cũng là một siêu cấp thế lực chí cao chí đỉnh trên
toàn Thần Hành.
Bất quá, đệ tử và thành viên Nhật Minh Giáo
không trải rộng khắp các giới và lãnh thổ thần châu như những thế lực
khác, bọn hắn chỉ tập trung và xây dựng thế lực ở phía Nam Châu, vô cùng thần bí, hơn nữa dựa theo tin đồn xa gần lan truyền, người của Nhật
Minh Giáo thủ đoạn cực kỳ ác độc tàn nhẫn, bị xưng là tà giáo phái.
Hàn Hải Điện cùng triều đình bắt đầu liên minh mấy trăm năm gần đây, phần
nào đó chính là muốn áp chế xuống cái này Nhật Minh Giáo càn quấy đưa ra tư tưởng phi nhân xâm lấn vào Đông Thổ, Tây Thổ của đại lục.
Nhưng chuyện này lại có liên quan gì đến Quỷ Cốc Tông và Thu Ly, vậy thì Mạc Phàm bó tay rồi.
Đêm xuống, Mạc Phàm ngồi ở trong phòng suy nghĩ, bắt đầu nghĩ về những hành động của Thu Ly lúc trước để nghĩ xem còn có ẩn ý nào không.
“Hoàng hôn lạnh lẽo, minh triều... cái này chỉ là ám chỉ Nhật Minh Giáo sao?” Mạc Phàm tự hỏi trong lòng.
Bắt đầu sắp xếp lại mạch truyện, từ lúc hắn gặp Phong Thanh Dương cho đến
nay, cũng đại khái sơ bộ hiểu rõ con người của Phong Thanh Dương.
Kiếm Quân quân tử kiếm, tên người phong hào, phẩm chất của hắn liền không có gì phải bàn cãi.
Nếu đối chiếu lại cách làm việc của Phong Thanh Dương cùng với Nhật Minh
Giáo, kì thật ở giữa đúng là có một ít đối nghịch. Nhật Minh Giáo nhất
định sẽ rất chán ghét loại người như Phong Thanh Dương đi.
Nhưng có cần thiết phải ám hại hắn? Chẳng lẽ cùng Quỷ Cốc Tông chuyện này cũng có liên quan?
Nói một cái khác vấn đề, bàn về thực lực đi.
Phong Thanh Dương là sử thi cấp, thậm chí so với Tiểu Dạ càng mạnh hơn, đoán
chừng khoảng trình độ điện chủ Ngô Việt Hùng. Nhật Minh Giáo muốn cử
người đến thủ tiêu Phong Thanh Dương, vậy thì thực lực chắc chắn từ
khoảng này trở lên, hoặc là nhiều hơn một vị trong khoảng sử thi này.
“Khoan đã, đến hiện tại kết luận rằng Phong Thanh Dương bị bắt liệu có sớm quá không? Không có dấu hiệu gì giống như Phong Thanh Dương bị bắt cả”.
Mạc Phàm vẫn rất có niềm tin lớn với Phong Thanh Dương. Kiếm đạo --- chính là mạnh.
Trong trí nhớ của hắn, phảng phất có một vị lão bà Kiếm Tiên cũng cực mạnh,
nàng mỗi lúc khua kiếm, lần nào lần nấy đều để Mạc Phàm sợ vãi linh hồn.
Nghĩ nghĩ một hồi, Mạc Phàm quyết định dời hướng suy nghĩ lên người Thu Ly đại sư.
Thiếu niên còn sống, hẳn là do Thu Ly bảo hộ hắn.
Thu Ly nhất định là sử dụng phù ấn gì đó chưởng cho thiếu niên một chưởng,
giả vờ lạc đạn nhưng kì thật là cố ý cho thiếu niên lâm vào chết giả,
mục tiêu là đánh lừa đám người kia.
Hơn nữa, Thu Ly thừa biết,
nàng khắc chữ lên tường cũng không có ý nghĩa gì. Đối phương không ngu
ngốc, sau đó trước khi rời đi nhất định sẽ đập nát phi tang toàn bộ
chứng cứ. Bằng chứng chứng minh bọn hắn đã chuẩn bị rất kĩ là không lâu
sau, trùng tộc đã đến đổi nghi án hiện trường.
Sở dĩ Thu Ly biết
thế mà vẫn cố ý làm, phần lớn không phải là muốn để lại manh mối ở hiện
trường, mà chính là muốn thiếu niên này nhìn thấy, để lại manh mối trong đầu hắn.
Đương nhiên, xác suất để tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó thiếu niên có thể nhìn ra và nhớ ra chỉ có 50% cơ hội, vạn nhất
thiếu niên không hiểu được dụng ý Thu Ly, vậy thì mọi thứ kết thúc.
Đây tuyệt đối là cầu cưa khí vận. May mắn, đến cuối cùng thiếu niên vẫn là lĩnh hội chi ý.
Bất quá, cho dù biết đầu đuôi câu chuyện là do Nhật Minh Giáo làm ra, hắn
hiện tại chẳng lẽ xông vào Nam Châu gõ cửa nhà người ta đi tìm người,
không nói có thể tìm ra người không, nhưng ăn đòn vẫn là không thể phủ
nhận.
Lạc Nhạn nói vị kia Trương Giáo Chủ có khả năng là thần
thoại Kinh Thế, Mạc Phàm cũng không muốn hướng tới người ta mà mạnh
miệng.
Đầu ngày hôm sau.
“Sao? Nhật Minh Giáo và Hàn Hải
Điện cùng triều đình đang căng thẳng leo thang, sắp ở tư thế đối đầu đại chiến?” Mạc Phàm giật minh hỏi.
“Ừ, rất căng thẳng, chúng ta
không tìm được tiếng nói chung, gần đây hành vi của Điền gia qua lại với Nhật Minh Giáo cũng bị chúng ta phản ảnh cực đoan vô cùng. Cha ta nói,
các bên đều không ngừng chuẩn bị vũ trang ổn định thế lực, nếu lại không thể yên ổn, có lẽ sẽ có đại chiến xảy ra. Phàm ca, có khi nào Thanh
Dương ca...” Ngô Hiền bây giờ cũng không biết nên làm gì cho tốt.
Mạc Phàm cũng biết Hàn Hải Điện và triều đình một phe, không ưa ra mặt Nhật Minh Giáo.
Nhưng tuyệt đối không nghĩ đến sự việc càng lớn như vậy.
Đại chiến a, chiến tranh giữa các thế lực.
Ở thế giới của hắn, như vậy liền gọi là quốc gia đập quốc gia, xưng một cái bùng nổ thế chiến đều có thể.
Cái này các thế lực lớn khủng bố nhất nhân loại kinh hoạt chiến tranh
phương diện... thực sự có chút không dám tưởng tượng đồ thán.
“Ngươi có quen ai ở Nhật Minh Giáo không?” Mạc Phàm hỏi.
“Biết một người, lão tên là Cao Kiên, là hộ giáp pháp vương của Nhật Minh
Giáo, cùng lứa tuổi với cha của ta, trước đây đã từng là huynh đệ. Ở
trong Tây Giới đôi khi cũng nghe được tin tức về hắn”. Ngô Hiền chậm rãi nói.
“Nếu ta nhớ không nhầm, phái đoàn Nhật Minh Giáo lần trước
mua đồ ở đấu giá hội vẫn đang ở Duy Vực chưa có trở về, là điện tôn Lạc
Nhạn nói cho ta biết”. Mạc Phàm hỏi.
“Có lẽ vậy, điểm này ta không rõ lắm”. Ngô Hiền lắc đầu.
“Được rồi, vậy ngươi viết phong thư cho Cao Kiều, nói cho hắn biết trong vòng nửa năm mà Nhật Minh Giáo không giao ra tin tức Thu Ly và Phong Thanh
Dương, tất cả những tên sứ giả gửi đến đấu giá hội mạng nhỏ đều khó
giữ”. Mạc Phàm hung hãn nói.
Ngô Hiền nghe mà trong lòng giật bắn lên.
Vốn là biết đại ca ca cuồng, nhưng cuồng đến trình độ này...
“Yên tâm, ta đã là tiết chế khiêm tốn lắm rồi”. Mạc Phàm sau đó bổ sung.