Bắc Phương biên cảnh, phường Trần Lạc hồ Vưu Kiếm.
Vạn dặm không mây.
Ở Bắc Phương không có quá nhiều chí cường tông môn, nhưng trong đó ngược
lại tồn tại nhiều thế gia thế lực phong phú, bất quá đông đảo thế lực
bên trong lại lấy tam đại gia tộc cầm đầu.
Nguyệt gia chính là một trong tam đại gia tộc.
Thừa hưởng thổ địa phủ Trúc Anh, Nguyệt Gia nắm luôn tài sản hồ Vưu Kiếm dồi dào tài nguyên.
Giờ này khắc này, hồ Vưu Kiếm bên hông, một tòa cổ phác trong sân.
Một tuyệt thế trầm ngư lạc nhạn mỹ nữ ngồi tại một trương trước bàn đá, nhìn qua trên mặt nước như thể có tâm sự.
Nữ tử người mặc một bộ xiêm y màu trắng đầy vận vị khéo léo nổi bật lên
dáng người đường cong diễm áp quần phương. Lại nói khuôn mặt nàng đi,
sóng mũi cao thẳng tắp, đôi mắt sâu hun hút như ẩn chứa thiên cơ khiến
cho người đối diện không cách nào thôi được cảm giác bị hấp dẫn tò mò,
môi son nhấp nhẹ, toàn thân trái lại tràn ngập cao ngạo thanh lãnh, di
thế mà đứng, hắc bạch khí chất song hành, giống như là một vị diệt tuyệt thánh nữ.
Nàng là Diệp Mộng A.
Nguyệt gia đệ nhất thiên tài!
Trời sinh thiên ý kiếm linh.
Duy tâm đ*o quả kiếm nhãn.
Ở Siêu Duy bị xếp vào hàng ngũ thiếu niên kỳ dưới 500 tuổi, thiên phú cực mạnh, xem như toàn bộ Bắc Phương thế hệ trẻ tuổi bên trong kiệt xuất
nhất chi lưu.
Chỉ bất quá mười mấy năm gần đây nàng lặng xuống,
điệu thấp hơn xưa nhiều lắm, không còn tham gia luận bàn, không còn phô
trương thực lực thanh thế, vô luận cái gì tông môn hay triều đình đế
quốc lời mời cũng không nguyện ý gia nhập, một mực tại trong nhà ở lại.
Nếu không phải Nguyệt tiểu thư Nguyệt Thanh Y là bạn đồng lứa nài nỉ nàng, khả năng nàng cũng muốn về đến Nguyệt gia thủ hộ.
Linh!
Ngồi tại trước bàn đá mặt hồ, Diệp Mộng A tựa như có một cảm giác gì đó rất
khó diễn tả, nàng hôm nay phát hiện tâm linh của mình tựa hồ nảy sinh
một loại dự cảm, trong thời gian ngắn sắp tới, sẽ có thứ gì đó tác động
đến tâm tình của mình.
“Ký ức của mình, làm sao càng lúc càng
quên đi nhiều hơn, một chút manh mối thậm chí cũng theo thời gian bị
chôn vùi biến mất... Ta... ta rốt cục mục đích đến với thế giới này là
gì?” Diệp Mộng A khẽ sờ tay thái dương xoa xoa, một bộ đau đầu tự hỏi.
Nàng không phải người của thế giới này, đây là nàng tại 95 năm trước nhớ ra được đến.
Nàng đồng dạng rất nhanh sau đó liền khôi phục được ma pháp thuộc về mình,
thậm chí, nhớ đến đầy đủ chi tiết khuôn mặt, vóc dáng của một người nam
nhân kết duyên cùng mình.
Triệu Mãn Duyên đến bây giờ đều không
nhớ ra khuôn mặt của bất kỳ ai ở thế giới ma pháp, nhưng nàng thì có
thể, nàng có ký ức rất sâu đậm về người kia, rất nhớ hắn.
Mấy
chục năm qua, nàng độc hành đánh từ Nam ra Bắc, kinh lịch qua mấy trăm
triệu km Tây Thổ các đế quốc bộ lạc chỉ cốt yếu để tìm kiếm sợi tơ duyên manh mối này. Nếu hắn có thể xuất hiện tại thời điểm đó, nàng nhất định sẽ nhớ ra nhiều thứ hơn.
Đáng tiếc, thời gian giết chết tất cả,
trôi qua 95 năm tiếp theo, Diệp Mộng A chẳng những không nhớ thêm chi
tiết nào khác, mà nàng thậm chí đã quên đi khuôn mặt kia, quên mất người mà mình đã từng một mực đi tìm kiếm.
Lạch cạch một tiếng, nhìn thấy hai ngón tay thon dài trắng nõn của Diệp Mộng A gõ nhẹ xuống mặt bàn.
Khí lưu chung quanh ước tính có khoảng chừng một vạn thanh Vong Kiếm ẩn
mình trong không gian đột nhiên im bặt mà dừng, không chút nào nhúc
nhích.
Không gian của nàng đã là pháp tắc cảnh, pháp tắc vì kiếm
mà tu luyện, tạo thành một cái thế giới thứ nguyên tàng hình ẩn chứa
Vong Kiếm, để Kiếm của nàng so với trước đây càng thần bí giấu kín khí
tức hơn nhiều lắm.
Một vạn thanh Vong Linh Cổ Kiếm mỗi một ngày
sau khi được tiếp thu Duy tâm ý chí, ăn uống bồi bổ xong, thường thường
sẽ tại trong không gian thứ nguyên của Diệp Mộng A chia làm hai quân
đánh trận, tự mình phát triển.
Thật giống như một bàn cờ kiếm
trận vậy, đen trắng hai bên giăng khắp nơi, hắc tử như rồng, bạch tử như phượng, thận trọng từng bước phối hợp công kích lẫn nhau, sát phạt quả
đoán.
Ngoại trừ chủ nhân sở hữu một vạn thanh vong kiếm đó ra,
người ngoài nhìn vào liền sẽ không phát giác được, cũng không dám tin
tưởng thế gian sẽ có kinh hãi như vậy một cái nữ nhân.
Kẽo kẹt kẽo kẹt ~~~~~~~~~~~~~~
Đúng lúc này, đình viện bên trong cửa lớn bị đẩy ra, một mùi hương thảo dễ chịu tựa hoa tú quỳnh từ xa đi đến.
Diệp Mộng A không có quay đầu nhìn lại, nàng đã sớm tại kiếm khí lưu thông cảnh giác được toàn bộ khuôn viên Nguyệt Gia rồi.
Người có thể dám xông vào đình viện của nàng, cũng chỉ Nguyệt Thanh Y tiểu thư.
Nguyệt Thanh Y tính tình thân thiện hòa động, hoạt sắc sinh hương, hoa chi
chiêu triển, giống như là nữ sinh của những tháng năm thanh xuân rực rỡ
vậy.
Nàng là tiểu thư thứ hai của Nguyệt Gia, cũng là người mà Diệp Mộng A tin tưởng nhất ở trong thế giới này.
Nhìn thấy Nguyệt Thanh Y mang đến một cây sáo như thường lệ mỗi ngày, Diệp
Mộng A tuyệt mỹ trên dung nhan không khỏi lộ ra một vòng cười nhạt.
“Thanh Y, ngươi không cần mỗi ngày đều đến thăm ta”. Diệp Mộng A nhẹ giọng nói.
Nguyệt Thanh Y mở miệng cười đùa: “Mộng A tỷ, ngươi còn tại luyện kiếm sao?
Ài, ngươi bây giờ phóng nhãn toàn bộ Bắc Phương cũng không biết có bao
nhiêu cao thủ triều đình đủ tư cách chống đỡ ngươi 300 hiệp, ngươi có
mạnh như vậy thiên phú, liền nên hảo hảo đánh đàn múa hát vui ca, không
cần thiết mải mê tu luyện”.
Diệp Mộng A cười khổ, không có ý định trả lời lại.
Nàng cũng không biết làm sao, mình chỉ mới 100 mấy chục tuổi, theo đáng lẽ ở thế giới này là mầm non nhân loại mới đúng, như thế nào chính mình càng ngày càng giống bà cụ non, bởi vì mất đi ký ức mà tự mình dần dần có
chút cảm giác xa rời đã từng là chính mình.
Nguyệt Thanh Y đi đến đặt xuống cây sáo lên bàn, sau đó đỡ Diệp Mộng A đứng lên.
Nàng thoáng nhìn tỷ tỷ lợi hại của mình một chút, rốt cuộc không tự chủ được nâng tay vỗ mông Diệp Mộng A thật mạnh một tiếng chát.
Âm thanh
đàn hồi mẩy mẩy nhún vào dội ra văng vẳng một đoạn, Diệp Mộng A cơ thể
giống như đông đá, khuôn mặt đỏ chót, bất tri bất giác xấu hổ dùng tay
che lại mông của mình.
“Mẩy, mẩy mẩy, thật ghen tị quá đi, ngươi
tỷ tỷ lợi hại nhất cũng không phải kiếm pháp, ngươi xem ngươi, trời ban
nhan sắc hương diễm đoạt mục, cái kia dáng người, cái kia chân dài, cái
kia mông căng tròn vểnh lên khiêu khích ta, cái kia vòng hông đồng hồ
cát ngưỡng mộ, cái kia bộ ngực phồn thực, a aaaa... Tỷ tỷ, lần sau ta
bắt ngươi mặt váy bầu, không được phép lại mặt trang phục như thế này”.
Nguyệt Thanh Y vừa nói vừa thở hổn hển giận dỗi.
“Nha, nếu không, tỷ tỷ giúp ngươi nặn”.
Diệp Mộng A đột nhiên mở miệng cười, phút chốc lật ra trái ngược thái độ ban nãy, rất chi giảo hoạt nói.
Nhìn thấy bàn tay của nàng hư hỏng sắp tấn công ngực của Nguyệt Thanh Y với ý đồ xấu.
“Tỷ tỷ, aa, ngươi không được làm vậy”. Nguyệt Thanh Y nhảy cẩng lên lùi về
phía sau, vội vội vàng vàng chạy vòng quanh bàn tránh né.
Hai người bọn họ thường ngày vẫn là giỡn vui như vậy.
Diệp Mộng A không rời đi khỏi Nguyệt Gia, một phần là nàng không biết phải
đi đâu nữa, một phần khác là nàng cảm thấy ở Nguyệt Gia có Thanh Y chơi
cũng rất vui.
Chí ít, để cho nàng đầu óc thoải mái nhẹ nhõm hơn
rất nhiều, còn hơn là phải cố gắng đau đầu đi tìm đến những ký ức trong
vô vọng.
Ngay tại lúc hai người còn đang đùa giỡn.
Bên ngoài viện, một gia đinh cấp Thống Lĩnh chạy tới, miệng thở hồng hộc mở miệng nói chuyện.
“Tiểu thư, tiểu thư, a, Diệp Kiếm Tôn! Bên ngoài phủ Trúc Anh có người muốn
tới đây gây sự sinh chuyện, nói là cái gì đó muốn bái phỏng Kiếm Tôn,
nói là muốn thu Kiếm Tôn làm đồ đệ”.
Diệp Mộng A nhíu mày lại.
Thu mình làm đệ tử?
Mấy năm nay điệu thấp, kẻ thù cũ tìm đến sinh sự sao?
Không đợi Diệp Mộng A mở miệng nói, Nguyệt Thanh Y đã bực mình mắng lại:
“Thật gan to, dám xông vào Trúc Anh phủ kiếm chúng ta đệ nhất hộ pháp trấn
thủ thu đồ. Ngông cuồng phách lối. Các ngươi làm gia đình phòng vệ kiểu
gì thế hả, thấy dạng này, chẳng lẽ không xua đuổi?”
Chỉ thấy cái kia gia đinh khẩn cấp quỳ xuống kinh sợ:
“Tiểu thư... tiểu thư bớt giận, người không biết, cái kia người tới muốn thu
đồ, hắn dùng rất nhiều tiền, rất nhiều tài nguyên mua chuộc chúng ta tất cả gia đinh. Thậm chí, hắn dẫn quan triều đình tới, nói là nếu Nguyệt
gia chúng ta không giao ra người, hắn sẽ mua lại toàn bộ phủ Trúc Anh
với giá gấp 5, tống cổ tiểu thư và tất cả mọi người ra ngoài”.
“To gan!”
“Bổn tiểu thư đích thân đi ra xem là người nào to gan đến cường độ này,
Nguyệt gia mà cũng dám vô lễ”. Nguyệt Thanh Y giậm chân đùng đùng tức
giận mắng.