4 ngày trước, Mạc Phàm sau khi hoàn thành bế quan tu luyện xong, hắn vừa bước ra ngoài chính là gặp phải đại nóc nhà Mục Ninh Tuyết đang đi dạo.
Mục Ninh Tuyết cũng thấy hắn, tại hai đôi mắt đối diện bên dưới, nàng cuối
cùng quay sang chỗ khác, bản thân toát ra một cỗ cao lãnh, thái độ lạnh
nhạt không nói nửa chữ với Mạc Phàm, chỉ là sau đó dắt Thiên Hy đi ra
sơn tuyền sau Thần Nữ phong.
Nhìn bóng hình đẹp đến nức nở của nàng từ đằng sau rời đi, Mạc Phàm sâu sắc trầm mặc, một trái tim cô đơn chìm xuống đáy cốc.
Đáy cốc còn tốt, tại nơi đó, Vũ Ngang mở miệng nói ra một câu càng như dao
găm cắt xén vào thịt: “Chủ thượng, ông bà người phù hộ chiếu cố, như thế không ăn tiễn liền nên tính là may a”.
“...”
Mục Ninh
Tuyết có lẽ đã biết chuyện, còn phi thường tức giận hắn. Nàng trái lại
không nói gì, nghiêm túc thờ ơ mới là đối với hắn đau đớn nhất hình
phạt. Cho nên Mạc Phàm không có cách nào khác, chỉ có thể theo Vũ Ngang
kế sách, để lại ‘di chúc’ cầu cứu huynh đệ, chuyện này ban đầu hắn không muốn để liên lụy cả Asha Corea và Mục Ninh Tuyết, cũng không phải là
Mạc Phàm ỷ lại, thiếu trách nhiệm đảm việc.
Nhưng không có cách,
tình trường mỗi nhà mỗi kiểu, thế gian khẩu ngôn cùng thiên ti vạn lũ
lời châm biếm có quan hệ. Giả sử hắn đồng ý nhận một tiễn từ Tuyết
Tuyết, đây cũng chỉ là lửa giận nhất thời của nàng, không đại biểu nàng
buông tha chuyện này xuống, kì thật chưa chắc đã tốt bằng để nàng chậm
rãi công nhận Asha Corea.
Có một số chuyện, cuối cùng muốn quan
tâm kết quả, không cần quá chú tâm câu nệ quá trình, kết quả tốt liền
được, dù sao giữa hai người bọn họ chính là có một chút cố sự nhỏ tích
lũy từ thế giới học phủ chi tranh hàng chục năm trước, hi vọng các nàng
có thể dung hòa, lão công đi giải quyết thế giới đại sự, sau đó về tạ
tội...
Đáng ăn mừng là, Asha Corea minh bạch Mạc Phàm cách làm, cho nên nàng không nói gì, đánh một trận liền được!
Về phần Tuyết Tuyết, nàng cũng hiểu đấy... nhưng phải xem xét thế nào!
..............
..............
Mạc Phàm đi tới Sahara có hai cái công chuyện.
Thứ nhất, muốn trả đồ, theo hợp đồng giao dịch đến hạn trả lại Địa Tâm Thần Nhãn, thay thế lão sư Nhật Ánh trả đồ.
Thứ hai, muốn đàm phán, luận bàn tình hình thế giới ma pháp.
Ngoài dự liệu chính là, Sahara hắc sắc cấm vực dễ di chuyển hơn dự đoán, so
với cấm địa của Hàn Băng Khu Đế Cự Thần Ymir ngao du phi hành dễ hơn
nhiều lắm, không có cản đường, không có bẫy, không có cấm chế.
Thậm chí, nóc nhà Sa Hoàng Giáo Chủ Behemoth còn hữu tâm phái cái này sứ giả thông linh Thất Vĩ Ngô Công (rết bảy đuôi) đi tới dẫn đường, Mạc Phàm
đi theo nó tiến vào thế giới chi bụi thông đạo, sau lưng có một đám bọ
cạp hình thể thu nhỏ nối gót Mạc Phàm sau lưng, giống như là đang bảo vệ phái đoàn tổng thống quốc gia khác đến thăm.
Hưu~~~!
Thế
giới chi bụi thông đạo giống như là thang máy, mang theo Mạc Phàm xuất
hiện ở lòng đất thế giới, độ sâu hẳn không kém một chút rãnh Mariana đáy biển.
Mạc Phàm có thể cảm nhận được coi là mình đi tới nóc nhà
Đế Hoàng nơi bị vị diện giam cầm, có không ít thực lực cường đại Đế
Vương nhìn mình chằm chằm.
“Trên người ngươi có mùi thiên sứ Thánh Thành”.
Mạc Phàm nhìn về phía vị này dẫn đường Thất Vĩ Ngô Công, đối phương tốt xấu cũng là Thượng Vị Quân Vương, điểm ấy năng lực nhận biết vẫn phải có.
Mạc Phàm cũng không có giấu diếm, mang theo lễ phép mỉm cười nói: “Ân, năm
Đại thiên sứ chi hồn Thánh Thành tại bên trong linh ước của ta”.
“Năm... năm đại thiên sứ thần hồn? Một mình ngươi nắm giữ năm đại thiên sứ thần hồn!?”
Nghe được Mạc Phàm không có ẩn tàng lời nói, để cho vị này sứ giả dẫn đường
cực kỳ hoảng sợ, bởi vì dựa vào căn cứ nó biết, nói rõ hơn là nó nghe
qua giáo chủ Behemoth truyền giáo kể lại, trước đây mỗi một vị thiên sứ
đều được thiên phụ ban cho tối cường một đạo pháp tắc thiên sứ chi hồn,
thực lực yếu nhất cũng là chính thống Đế Vương, hơn nữa còn có ba vị
thiên sứ nắm giữ thượng vị Đại Đế thực lực.
Nhưng đó là chuyện
2300 năm trước, thiên sứ thần hồn trải qua mấy mươi đời sau liên tục
được thúc đẩy, cải biến theo văn minh ma pháp phát triển, tích lũy được
đời trước mệnh cách, bồi dưỡng được tân lực lượng, bây giờ đã cường đại
đến trình độ Quân Vương cảnh giới cũng không có gì lạ. Thất Vĩ Ngô Công
mặc dù đã từng ở cổ xưa thời đại nào đó thậm có thể chống đỡ một lúc bảy Đại Thiên Sứ, nhưng nó thừa nhận một điểm, một điểm mà nó luôn ghen tị
với thiên sứ, đó là nó không có thần hồn.
Cứ việc thiên sứ trưởng chỉ là ngụy thần hồn, nhưng Thất Vĩ Ngô Công đều không có được. Ngụy
thần hồn là quá đủ để nhận được pháp tắc vị diện phù hộ gia trì cùng che chở linh hồn, cơ hồ có thể vĩnh thế bất diệt, bản thể túc chủ chết thì
thiên sứ thần hồn vẫn còn đi tiếp tồn tại, không có khả năng bị cướp đi.
Hết thảy vị diện, tất cả thống trị yêu ma, tất cả đế vương đều biết điều
này, cho nên khi nó nghe được Mạc Phàm nắm giữ tổng cộng năm vị Đại
thiên sứ thần hồn, mới có thể giật mình như vậy.
Một người nắm năm ngụy thần hồn cho cướp a?! Quá vô lý!!!
Nếu quả thật như thế có thể cướp đi thần hồn, chẳng phải là nói trước mắt cái này nhân loại nắm giữ ngỗ nghịch vị diện pháp tắc thực lực!
Không, không có khả năng ngỗ nghịch pháp tắc, chỉ có thể giải thích, nói không chừng, hắn chính là tự mình đã có được thần hồn rồi.
Nghĩ tới
đây, Thất Vĩ Ngô Công đột nhiên không khỏi vì đó rùng mình một cái,
chẳng còn dám quay lưng lại nhìn thẳng mặt Mạc Phàm.
“Cái này sao có thể... nhân loại đã lớn mạnh đến mức này sao?”
Chẳng trách giáo chủ yêu cầu mình đừng nên đi gây sự với hắn, trực tiếp ra đón tiếp dẫn hắn vào liền được!
Có một sự thật, ngay cả Đế Hoàng đều chưa chắc nắm giữ thần hồn, càng đừng nói Quân Vương cấp. Nóc nhà Ymir và Bememoth chỉ mới nặn được thần hồn
trong vòng 300 năm đổ lại đây, từ lúc bị vị diện chế tài mới từ từ
nghiên cứu sáng tạo ra, Hải Mộ Đế Leviathan còn đáng buồn hơn, nó chưa
có, nó mới là ngụy thần hồn, giống như thiên sứ trưởng vậy.
Cho
nên có thể tưởng tượng, thời kỳ thượng cổ tam đại thiên phụ tuệ căn tri
thức là kinh khủng cỡ nào, tầm nhìn đi trước cả nóc nhà, lấy tu vi ba
cái cấm chú pháp sư đầu tiên của nhân loại tại cảm ngộ tình huống phía
dưới, khi đó bọn hắn nói không chừng liên thủ đối đầu sinh vật phổ thông Đế Vương đều không chiến thắng được, vậy mà vẫn có thể sáng tạo ra thần hồn, thứ pháp tắc của cấp bậc Đế Hoàng, thứ mà chỉ khi đến Đế Hoàng
cảnh giới, vị diện mới phảng phất tiết lộ.
Thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu người nắm giữ thần hồn?
Thất Vĩ Ngô Công không có dự liệu, chỉ có nghe qua giáo chủ Behemoth, cảnh
giới Đế Hoàng là thiên đạo pháp tắc một cây, có thể câu thông vị diện
tri thức để biết rất nhiều chuyện.
Thiên phụ, thần nữ chính là
thần hồn, toàn bộ là thần hồn hoàn chỉnh. Thật giống như Ymir và
Behemoth vậy, và cả vị kia Vạn Yêu Thần Tọa Côn Lôn Yêu Hoàng nữa. Nghe
nói nàng có khả năng chưởng khống luân hồi, luân hồi nhân thế, thần hồn
không cần phải sáng tạo làm gì --- nàng chính là luân hồi thiên tộc,
trời sinh thần hồn.
Mà nhìn thấy gương mặt đặc sắc của Thất Vĩ Ngô Công, Mạc Phàm phần nào đó hiểu được trong đầu nó lúc này đang nghĩ gì.
Nên sợ hãi cũng rất bình thường a!
Nhân loại chúng ta, một ngày không gặp, tự nhiên có thể trúng một tờ vé số
đổi đời... các ngươi yêu ma không biết chơi xúc xắc, không hiểu được
khái niệm chưa tới thời điểm kết sòng thì đừng nên quả quyết cho là mình thắng.
Biểu cảm như vậy ngược lại nhìn rất thích hợp.
Đáng tiếc là thần hồn thiên phụ Seiddark chỉ còn mỗi tàn niệm linh thể, đã
đồng hóa vào thiên sứ chi hồn Azazel. Nếu không, Mạc Phàm có nhã ý cao
điệu muốn nói cho nó biết, liền thiên phụ thần hồn cũng là hắn linh ước.