Đó là một cánh cửa đá khổng lồ, cao mấy vạn trượng!
Cánh cửa đá an tĩnh, đứng sừng sững trong không gian mờ mịt giống như một
loại tồn tại vĩnh thế từ thời xa xưa vậy. Đồng thời, từ trên cánh cửa,
một cỗ khí tức hoang dã cổ xưa chậm rãi tỏa ra tràn ngập, khiến cho
thiên địa trở nên nhộn nhạo.
Phía trước cánh cửa đá là một quảng
trường khổng lồ, mà về phần Tiêu Long cùng Tử Nghiên thì đang dừng lại ở nơi cách xa cánh cửa đá cổ xưa ấy, ánh mắt ngơ ngác nhìn quang cảnh kỳ
dị của mảnh không gian hắc ám này. Trong lúc nhất thời, bọn hắn không
thốt được ra lời nào.
Đứng trước cánh cửa đá khổng lồ, Tiêu Long
không khác gì một con kiến hôi, nội tâm không tự chủ được mà trào dâng
một loại cảm giác kính sợ. Bất quá, ngay sau đó, hắn chợt phát hiện, nội tâm còn có một chút cảnh giác, tuy chỉ là một cái cửa bằng đá nhưng
ngay cả hắn cũng không thể kìm nén được tâm trạng. Chỗ này quả thật là
quỷ dị khó lường.
Ánh mắt Tiêu Long lướt lên cánh cửa đá, cuối
cùng dừng tại đỉnh chóp của nó, nơi đó có khắc bốn chữ cổ xưa. Khi tầm
mắt của hắn nhìn thấy bốn chữ này, con ngươi chợt co rút mãnh liệt, đồng thời trái tim cũng nhảy lên kịch liệt.
“Cổ Đế động phủ!”
Nét chữ cổ xưa cũng không quá mức hoa lệ, song ở bên trong nét chữ nhìn thì bình thường đó lại là một loại khí thế quân lâm thiên địa, uy nghiêm vô tận.
“Rốt cuộc cũng tìm được ngươi…!” Nhìn bốn nét chữ cổ xưa, khóe miệng Tiêu Long khẽ nở một nụ cười.
Cuối cùng cũng đến ngày hôm nay, ngay mà hắn đạt tới Đấu Đế.
Tuy nhiên nụ cười trên khóe miệng cũng không kéo dài được lâu, nội tâm Tiêu Long đột nhiên truyền ra cảm giác rùng mình. Cái loại cảm giác này
giống như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Cảm giác như
vậy cũng không làm cho sắc mặt Tiêu Long thay đổi, ánh mắt quét ra bốn
phía nhưng cũng không phát hiện được bất cứ việc gì. Một lát sau, hắn
đầu ngón tay búng ra một ngọn lửa!
Ánh lửa lập tức làm không gian
hắc ám trở nên sáng bừng. Ánh lửa chói mắt chiếu sáng mảng không gian đã nằm trong u tối cả vạn năm.
Nằm bên dưới không gian tối tăm này là một sinh vật to lớn.
Đó là một sinh vật to lớn tới mức không cách nào hình dung ra được. Nó
chiếm cứ một chỗ ở trong không gian u tối, nằm im không nhúc nhích. Ánh
mắt Tiêu Long di chuyển dọc theo thân thể của nó, chỉ có điều, đến khi
tầm mắt của hắn bị ngăn trở bởi vùng không gian u tối ở phía xa thì hắn
vẫn không thể nhìn thấy phần cuối cùng của sinh vật này.
Điểm đặc
biệt của sinh vật thần bí này là toàn thân nó mang màu tím đậm, lân
phiến lạnh như băng bao trùm lấy thân thể, tạo cho người ta cảm giác như cứng rắn không gì phá nổi.
Tiêu Long lúc này đang lơ lửng trên
không, lấy ánh mắt của hắn cũng không cách nào nhìn được toàn cảnh bên
dưới. Riêng điều này thôi cũng đủ để tưởng tượng được kích thước của
sinh vật đó lớn đến mức nào, cho dù lấy kinh nghiệm lâu nay của Tiêu
Long cũng là lần đầu nhìn thấy!
Sau một khắc, nằm ở đó sinh vật,
đột nhiên mở ra cặp kia cự đại Huyết Đồng, một đôi trăm mét lớn nhỏ Long Nhãn, chăm chú nhìn giữa không trung Tử Nghiên, cảm thụ được đến từ
huyết mạch hô ứng, cự đồng tử bên trong tràn đầy vẻ kích động.
Cự
Long dần dần thu nhỏ, hóa thành một cái đầu đầy Tử Kim tóc trung niên
nam tử, hắn nhìn trước mắt Tử Nghiên, đôi kia tràn ngập nồng đậm uy áp
hai con ngươi màu vàng óng, tràn đầy kích động, hướng Tử Nghiên duỗi ra
có một chút phát run tay phải, thanh âm có chút run rẩy nói ra: "Hài...
Hài tử, ngươi cùng mẫu thân ngươi, thật rất giống!"
Trung niên nam nhân có chút run rẩy tay, cuối cùng chậm rãi khoác lên Tử Nghiên trên
vai, nhìn trước mắt Tử Nghiên, mặt mũi tràn đầy thương yêu cùng tự
trách.
Tiêu Long quay đầu nhìn xem Tử Nghiên, hắn có thể thấy được thân thể nàng run lên không ngừng.
“Ta là cô nhi, không cha, không mẹ.” Tử Nghiên âm thanh có chút lạnh lùng
nói, nhưng lại gợi cho người ta có chút xót xa trong lòng.
Tiêu
Long than nhẹ một tiếng, năm đó Tử Nghiên tuổi còn nhỏ đã phải một mình
sinh sống tại nơi núi sâu của Hắc Giác Vực, cuộc sống cũng không có dễ
chịu gì, về sau ăn nhầm phải Hóa Hình Thảo đã thành thục mới được hắn
phát hiện mang về, lúc đó mới tốt hơn được.
Nghĩ đến đây Tiêu Long thật rất muốn đánh Chúc Khôn một trận, bất quá nể mặt Tử Nghiên cho nên Tiêu Long sẽ không xem vào.
Nữ tử quật cường đang đứng ở trước mặt hắn trong lúc nói chuyện, sâu trong ánh mắt đã bắt đầu xuất hiện chút hơi nước, phụ thân nàng đã từng chờ
đợi không ngờ lại gặp trong hoàn cảnh này.
“Là lỗi của ta, ta
không nên ham muốn đối với Cổ Đế động phủ, cũng đều là tại tên Đà Xá Cổ
Đế vô liêm sỉ kia, hắn đã sắp đặt bẫy để hại ta bị nhốt trong động phủ
lâu đến như vậy.”
Nhìn thấy những giọt nước mắt của Tử Nghiên,
Chúc Khôn nhưng lại trở nên luống cuống chân tay: “Hài tử đừng khóc,
đừng khóc, tất cả đều là lỗi của ta. Từ bây giờ ngươi muốn vi phụ làm gì ta đều nghe theo lời của ngươi, nếu ngươi không tin ta có thể thề a.”
Nguyên bản Tử Nghiên hẳn là Thái Hư Cổ Long tiểu công chúa, tập hợp vạn thiên
sủng ái cùng một thân, tuy nhiên lại bởi vì hắn nguyên nhân, lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy.
Nhìn thấy một nam tử là đỉnh cao cường
giả, uy chấn đại lục nhưng hôm nay lại bị bức đến nước chân tay luống
cuống, Tiêu Long cũng là khẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn đối với Tử
Nghiên thực sự là rất quan tâm.
"Thật, thật, nếu như ngươi không tin, ta có thể thề, ta hiện tại liền thề! Ta Chúc Khôn..."
"Không muốn, ta không muốn ngươi thề, nếu như ngươi về sau dám không nghe lời
ta, ta liền rốt cuộc không tha thứ ngươi." Tử Nghiên một thanh ngăn lại
chuẩn bị thề Chúc Khôn, nhìn chằm chằm Chúc Khôn ánh mắt, có chút ngạo
kiều nói ra.
"Quá tốt, quá tốt, ta rốt cuộc tìm được nữ nhi của
ta, Nữ nhi của ta tha thứ ta, ha ha ha!!" Đạt được Tử Nghiên tha thứ,
Chúc Khôn mừng rỡ như điên cười to nói.
Nhìn thấy Chúc Khôn kích động kêu to bộ dáng, Tử Nghiên hút hút cái mũi, lộ ra vui vẻ nụ cười.