“Yên tâm! Tuy có chút phiền toái nhưng vẫn có thể ứng phó được!”
Thân hình Tiêu Huyền từ từ bay lên hư không. Nương theo đó, đám sương mù
đang tràn ngập trong thiên địa kia cũng nhanh chóng tiêu tán. Một loại
uy áp khiến cho người khác phải run rẩy từ trong cơ thể của lão bạo phát ra, bao phủ hầu như toàn bộ Thiên Mộ.
Thời điểm loại uy áp đáng
sợ này ập xuống, tất cả năng lượng thể ở trong Thiên Mộ đều ngẩng đầu
lên, nhìn về phía xa xa nơi Tiêu Huyền đang đứng, hai con mắt u tối hiện lên một vẻ kích động.
“Tiêu Huyền đại nhân rốt cuộc đã chịu xuất thủ với nó sao?”
Tại một nơi ở sâu trong Thiên Mộ, Huyết Đao Thánh Giả cũng mạnh mẽ đứng
dậy, thân thể run rẩy nhìn thân ảnh đang từ từ bay lên hư không kia. Ở
thế giới này, mặc dù bọn hắn vẫn được sinh tồn bằng một hình thái khác
với lúc còn sống, nhưng đây không phải là điều mà bọn hắn mong muốn.
Gã gia hỏa Thiên Mộ chi hồn kia bắt bọn hắn phải thôn phệ lẫn nhau, do đó
đã khiến cho nơi đây biến thành một thế giới hỗn loạn. Vì để bản thân
lớn mạnh thì phải không ngừng thôn phệ những năng lượng thể khác. Nơi
đây trong cảm nhận của bọn hắn so với thế giới người ăn thịt người ở bên ngoài cũng không không khác nhau là mấy.
Trước kia, Thiên Mộ chỉ
là một nơi để những cường giả đã chết được yên giấc. Nhưng từ khi Thiên
Mộ chi hồn kia ra đời, thế giới này bắt đầu trở nên méo mó. Đã từng có
rất nhiều người thử khiêu chiến với Thiên Mộ chi hồn, nhưng cuối cùng
lại bị nó thôn phệ. Ở trong không gian này, chỉ có duy nhất một người có thể khiến cho nó kiêng kị: đó chính là Tiêu Huyền.
Trước đây thật lâu, từng có người khẩn cầu Tiêu Huyền giải thoát bọn họ khỏi khó khăn
này. Bất quá, lão vẫn không thèm để ý tới. Lâu ngày, đám năng lượng thể ở nơi đây cũng dần dần mất đi hy vọng. Nếu như đã không thể phản kháng
thì cũng chỉ có cách yên lặng chịu đựng vậy.
Mà cũng chính bởi vì
vậy, nên khi bọn hắn thấy Tiêu Huyền đột nhiên có hành động thì nội tâm
vốn đã chết lặng kia lại một lần nữa dậy sóng. Bọn hắn sớm đã chán ghét
việc thôn phệ lẫn nhau này. Bọn họ là con người chứ không phải dã thú.
“Năm đó do ta còn có sứ mạng của mình cho nên cần phải ở lại chỗ này. Hiện
tại, sứ mạng của ta đã hoàn thành, thỉnh nguyện của các ngươi năm đó,
lúc này đây ta sẽ thành toàn!”
Tiêu Huyền lơ lửng trên không
trung cao vạn trượng, đủ để những cơn gió bén nhọn có khả năng chấn tan
các linh hồn không thể nào tới gần được thân thể của lão. Lão cúi đầu,
ngắm nhìn khắp đại địa, thanh âm bình tĩnh vang lên bên tai của toàn bộ
đám năng lượng thể.
“Tiêu Huyền đại nhân!”
Trên đại địa, một số năng lượng thể vốn vẫn đang chém giết lẫn nhau thì vào giờ phút đó
liền khựng lại, trong đôi mắt màu đỏ tươi đầy u tối hiện lên vẻ chấn
động điên cuồng. Sau đó bọn họ liền run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn đạo thân ảnh đang đứng chắp tay ở trên bầu trời kia. Ngay lập tức, khắp cả vùng
đất, từng thân ảnh lũ lượt quỳ xuống.
Tiêu Long cùng tam nữ cũng
bay lên không trung, chứng kiến hành động của toàn bộ đám năng lượng thể ở trong Thiên Mộ thì hắn cũng chỉ im lặng.
Bản thân là người
ngoài, bọn hắn không rõ nơi đây đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nên
đương nhiên hắn sẽ không hiểu được cảm nhận của đám người này. Bất quá,
ít nhất hắn vẫn có thể minh bạch được một điều, đó chính là Thiên Mộ chi hồn kia dường như không được người ta ưa thích cho lắm.
“Ầm…Ầm!”
Trong lúc đám người đang mải suy nghĩ, thì đột nhiên từ trong mảnh không gian hư vô kia truyền ra một tiếng nổ mạnh mẽ giống như sấm sét, làm cho
không ít năng lượng thể trong Thiên Mộ đều phải đứng lên, run rẩy một
cách dữ dội.
Tiêu Long bốn người chăm chú nhìn về phía chân trời
xa xa, đến lúc này, bọn hắn có thể mơ hồ cảm nhận được một cỗ linh hồn
lực lượng đang dao động giống như biển cả, sâu không lường được. Chỉ mới tiếp xúc một chút với cỗ linh hồn lực lượng khủng bố đó thôi bọn hắn
liền có cảm giác mình như bị Thái Sơn áp đỉnh.
Bất quá, cỗ linh
hồn lực lượng đó tuy mạnh đến nỗi đáng sợ nhưng hắn cũng nhận thấy nó
rất pha tạp. Chắc nguyên nhân là do nó đã cắn nuốt quá nhiều linh hồn
tàn ấn.
Trong chốn hư vô tối tăm mờ mịt, vô số linh hồn nhanh
chóng ngưng tụ lại. Một lúc sau, không gian động đậy, một gương mặt
khổng lồ đột nhiên lao ra từ bên trong mảnh không gian hư vô kia, xuất
hiện ở trên bầu trời. Vẻ ngoài của khuôn mặt được thể hiện bằng một thần sắc lạnh lùng quỉ dị.
"Thứ này chính là Thiên Mộ chi hồn sao?"
Nhìn thấy gương mặt khổng lồ vừa hình thành ở trên bầu trời, sắc mặt Huân Nhi liền trở nên ngưng trọng, miệng khẽ lẩm bẩm.
"Tiêu Huyền! Xưa nay chúng ta nước sông không phạm nước giếng, chẳng nhẽ hôm
nay ngươi muốn phá bỏ ước định giữa hai chúng ta sao?"
Gương mặt
của Thiên Mộ chi hồn vặn vẹo, ánh mắt vô hồn nhìn chăm chăm vào Tiêu
Huyền đang lơ lửng ở trên bầu trời, âm thanh lạnh băng vang lên ầm ầm
như sấm rền khiến cho thiên địa phải bồi hồi.
Tiêu Huyền cười
cười, nhìn gương mặt khổng lồ, nhẹ giọng nói: "Ngươi sinh ra vốn là một
sự sai lầm. Có lẽ năm đó, vị cường giả Đấu Đế sáng tạo ra Thiên Mộ này
cũng không ngờ rằng nơi đây sẽ cho ra đời một loại sinh linh quỷ dị như
ngươi."
"Nói hươu nói vượn…! Ta chính là do ý muốn của chủ nhân mà sinh ra. Ta chính là thủ hộ giả của mảnh không gian này. Nhờ có ta mà
các ngươi mới sống lại, cho nên các ngươi phải dựa theo quy tắc của ta!" Thiên Mộ chi hồn hờ hững nói.
"Bọn họ còn sống là nhờ Thiên Mộ, chứ thực sự không phải là nhờ ngươi!" Tiêu Huyền lắc đầu, nói.