Những tên lính Drared tiến lại bao vây Minh Thiện và Nhất Thắng. Đặt tay lên
thanh kiếm vắt trên lưng, Nhất Thắng nhanh chóng dịch chuyển phía sau
một tên lính. Nhất Thắng:
”Đùa thế đủ rồi Yên Tử, đồ cải trang đâu đưa đây.”
Trò đùa thất bại, Shen tháo chiếc quân mũ ra và mỉm cười: ” Ok, quả
là không qua mắt được mấy ông. Đây, đồ để trên xe đấy.” Nhất Thắng và
Minh Thiện nhanh chóng ra sau thay đồ. Khi đó, A Vân thấy Yên Tử đang
đứng đờ người thì lại hỏi thăm. Như bị bất ngờ, Yên Tử giật mình. A Vân: ” Yên Tử, cậu có sao không ? Mặt cậu sao đổ mồ hôi nhiều vậy ?” Yên Tử
như mất hồn: ” Không thể ngờ... Nhất Thắng có thể di chuyển nhanh vậy
sao ?” A Vân nghe vậy cũng bất ngờ, nếu là cô thì việc không thấy Nhất
Thắng là chuyện bình thường nhưng Yên Tử cũng không nhìn theo kịp.
Minh Thiện thay đồ xong từ trong xe thiết giáp nói vọng ra: ” Rồi lên xe thôi mọi người. ” Shen: ” Đi thôi” Cả nhóm lên chiếc xe thiết giáp
được lái bởi Nhất Thắng hiên ngang đi qua cổng kiểm soát trại giam của
Drared như đi vào nhà. Ái Ngân đang xem bản đồ: ” Rồi, quẹo qua trái là
tới rồi.” Chiếc xe thiết giáp tới trước một toà nhà kiên cố. Tất cả
xuống xe, Minh Thiện: ” Vào thôi, chia ra hai nhóm .Một nhóm đi trước
nhóm kia 1 đoạn để đề phòng bất trắc.” Shen: ” Ok, tôi với cậu đi trước. Minh Thiện.” Ái Ngân: ” Rồi rồi rồi, nhanh nào nhanh nào.” Yên Tử thấy
Nhất Thắng nhìn đâu đó, Yên Tử: ” Cậu nhìn gì thế ?” Nhất Thắng: ”Không, đang xem xét kĩ hơn. Có thể sau này chúng ta sẽ phải tấn công nơi này
để giành lại lãnh thổ Trung Quốc”.
Nhóm bạn tiến sâu vào và đến được phòng giam, nơi giam giữ các tù
binh của Trái Đất. Ngồi trong đó là một OverMan người Mỹ tên Jhon. Jhon: ” Tới rồi, những cứu tinh.” Shen: ” Ok, Minh Thiện. !” Ngay lập tức
Minh Thiện tung hai đường đoản kiếm cắt đứt từng thanh chắn bằng titan
của phòng giam.
Bỗng từ hai bên của hành lang dẫn tới phòng giam, những cổ máy chiến đấu của Drared xuất hiện.