Vì đồng đội đâm sau lưng, Mạc Nhã và Kiên đã ra đi. Chỉ còn Mạc Lâm và
Z432Ver lãnh đạo đội quân chống cự quân địch tại căn cứ Hồ Nam.
Nhìn thấy An Tử đến chỗ mình, Mạc Lâm không biết đó là kẻ phản bội.
Nhanh chóng An Tử tung một đá chí mạng hướng vào cổ Mạc Lâm. Một lính
giáp bạc phản ứng nhanh đứng ra dùng cánh tay đỡ lại. Ngơ ngác không
hiểu chuyện gì, Mạc Lâm bất ngờ khi nhận ra An Tử vừa muốn lấy mạng
mình. Mạc Lâm: ” Cậu làm gì vậy, An Tử ?”. Đấm vào bụng người lính giáp
bạc rồi lui ra sau, An Tử trên tay cầm kíp nổ mỉm cười: ”Dĩ nhiên là
giết cậu rồi.” Mạc Lâm bất ngờ: ” Tại sao chứ ?” An Tử: ” Một tương lai
rộng mở ở Drared cho mình.” Rồi An Tử chuẩn bị ấn kíp nổ: ” Giờ ta sẽ
cho nổ cả căn cứ này, giúp ngươi đoàn tụ với Mạc Nhã và Kiên. ” Lặng
người khi nghe tin, Mạc Lâm như kẻ mất hồn. Từ phía sau An Tử, Z432Ver
kích điện phá huỷ bộ kíp nổ rồi quay sang tấn công An Tử. Không kịp phản ứng, An Tử bất ngờ khi người lính cũng lao đến đấm một phát vào mình.
Văng mạnh ra xa, An Tử đứng dậy: ” Khốn kiếp...” Nhưng trước mắt cô lúc
này là một đường sáng, Mạc Lâm đang đối diện hướng một mũi kiếm trước
mặt An Tử còn một kề sát cổ cô. An Tử lạnh người trước đôi mắt sắt bén
của Mạc Lâm. Mạc Lâm : ” Ngươi hay lắm, nhìn xem ngươi có còn mạng để
tới với Drared không nhỉ ?”
Kết thúc mạng sống của kẻ phản bội, Mạc Lâm yêu cầu Z432Ver lần tìm
những quả bom mà An Tử đã đặt vào tháo chúng ra. Sau một lúc, một lượng
thuốc nổ được tìm thấy. Mạc Lâm: ” Mau dùng chúng đặt ở cửa vào chỗ này, kích nổ chặn đường tiến của kẻ địch.” Một người lính: ” Nhưng chúng ta
cũng sẽ bị kẹt ở đây.” Mạc Lâm xoa đầu Z432Ver: ” Chỉ còn cách đó thôi,
hy vọng viện trợ sẽ đến đây sớm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com