Cuộc đấu đang được kéo dài thời gian. Phía trên, khán giả đang mong chờ cuộc đối mặt lần nữa giữa Ái Ngân và Yên Tử.
Yên Đình Khải có vẻ không hài lòng về con gái mình: ” Yên Tử ơi là
Yên Tử, con làm cái gì vậy ? Sao không hạ đối thủ nhanh đi”. Cùng lúc
đó, ngồi ở hàng ghế sau, một bà cụ nhẹ nhàng nói: ” Cháu gái tôi không
dễ bị hạ vậy đâu, nó đã rất cố gắng cho cuộc thi này đấy.” Đó là Dương
Khê, bà của anh em nhà Minh Thiện và cũng là người nuôi họ từ nhỏ. Yên
Đình Khải: ”Bà là ai ? Bà có vẻ tự tin về cháu gái nhỉ” Dương Khê: ” Thế cậu cũng tự tin về con gái mình thôi đấy.” Yên Đình Khải tự đắc trả
lời: ” Không, chiến thắng này là bắt buộc vì gia tộc nhà họ Yên chúng
tôi.” Dương Khê: ” Tội cho con bé, thi đấu vì mục đích của người khác.”
Yên Đình Khải tỏ vẻ không vui: ” Bà nói cái gì ?” Nhất Thắng vội cản Yên Đình Khải, đổi chủ đề :” Lâu rồi không gặp, bà của Minh Thiện. Dạo này
bà vẫn khỏe mạnh chứ ạ ?” Dương Khê: ” Nhất Thắng đấy à, lâu rồi không
ghé nhà bà ?” . Minh Thiện: ” Vậy chiều nay nó ghé nhà, bà nhé” Đại
Thắng gật đầu hùa theo. Dương Khê vui mừng quên đi chuyện vừa rồi, Yên
Đình Khải cũng phải bỏ qua mà xem tiếp trận đấu.
Khi đó, tại một điểm thuận lợi Ái Ngân đã tìm ra vị trí của Yên Tử.
Nhưng đó chỉ là hình chiếu, Yên Tử xuất hiện từ phía sau: ”Trước mắt
chưa chắc đã là thật.” rồi bắn lazer liên tục về đối thủ. Ái Ngân nhanh
chóng dựng một cột băng phía sau chặn các phát bắn : ” Sau lưng cũng
chưa chắc là không thấy.” Rồi nhảy ra phía trước, quay lưng lại kích nổ
cột băng. Yên Tử bật lá chắn đỡ được rồi lao tới với sợi móc xích tấn
công Ái Ngân. Dù chống trả lại liên tục bằng phi tiêu băng nhưng với bùa lợi lá chắn trên người Yên Tử, Ái Ngân không thể cản đối thủ đang lao
tới mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com