Không hiểu nổi bọn con gái bây giờ. Nhưng nhiêm vụ của anh vẫn là phải mang
Mạc Tử về, không phải vì muốn con bé kết hôn mà muốn cho bà mẹ của nó
gặp nó, nếu không ngày nào bà ấy cũng ngồi trong bàn cơm than ngắn thở
dài thì không ai được vui vẻ.
Anh vốn không quan tâm xem ai trong gia đình đó vui vẻ hay không nhưng bà
nội anh đã dạy anh rằng phải chăm sóc gia đình này thật tốt, lúc đó anh
chỉ là một đứa trẻ, đối với anh tất cả như nhau, một màu sắc, cả ngày
chỉ vì tồn tại mà ăn cơm, học tập.
Lý tưởng hay bất kỳ điều gì cũng vô nghĩa không quan trọng, bà nội cũng đã mất rồi, cũng chẳng còn gì, chỉ là lời hứa với bà phải khiến gia đình
này vui vẻ hạnh phúc nên chỉ có thể làm theo ý cha mình, có lẽ đó là
hạnh phúc, chắc là vậy.
Mạc Quân Ngôn cứ như vậy rời đi, còn Mạc Tử bị Giang Y Linh đưa lên giường lăn lộn đánh cho lên bờ xuống ruộng.
-“ Lại còn dám lừa mình à”
-“Huhuu Mình không có ý định đó, mình chỉ kiếm cho cậu một lý do khiến cơn
thịnh nộ của cậu bộc phát để đuổi anh mình đi thôi mà hic”
Giang Y Linh buông Mạc Tử ra, ngồi thẳng lên rồi nói:
-“ Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng với anh cậu, biết đâu anh ấy sẽ tha cho không bắt cậu về nhà”
Mạc Tử chỉ cảm thấy con người thật thiểu năng, sao có người lại ngây thơ
như vậy chứ,:” Ông anh đó của mình mà chịu ngồi yên để nói chuyện thì
mình phải trốn sao”
Y Linh cảm thấy cũng đúng, liền ngồi sát lại với Mạc Tử hỏi với ánh mắt hiếu kỳ nhè nhẹ : " Nhìn có vẻ cậu sợ anh cậu lắm nhỉ?”
“ Không chỉ sợ đâu, mình còn bái phục nữa, ông anh này tuy cùng cha khác
mẹ với mình nhưng anh ấy đối xử với mình cũng không tệ, nhưng nói không
tệ vậy thôi chứ anh ấy cũng không phải là người dễ gần gì. Cực kỳ vô
cảm”
“ Ơ không phải đối với cậu không tệ sao? Vô cảm ?”
“ Nào Tiểu Linh Linh ra đây mình kể cho mà nghe, không tệ trong định
nghĩa của anh ấy chính là không thèm quan tâm đến mình không gây khó dễ
với mình đó. Còn về việc anh ấy vô cảm á, mình cũng chỉ nghe mẹ nói là
từ trước tới giờ anh ấy đều như vậy, chưa có ai là ngoại lệ.”
Đại não của cô vẫn cảm thấy khó hiểu, và cô phát hiện ra rằng, Mạc Tử phải
đi học thêm một khóa học về văn ngữ giao tiếp, cô ấy giải thích một hồi
không thứ tự không đầu đuôi thật đau đầu.
“ Mạc Tử cậu giải thích các vấn đề thực sự khó hiểu, cần phải học hòi nhiều”- cô dùng vẻ mặt của một trưởng bối để lắc đầu
“Ấy ấy sao cậu lại nói lái sang vấn đề này rồi, mình học văn rất kém nha”
Đột nhiên cô nhớ là mình còn phải đi làm thêm, nhìn vào đồng hồ là thấy đã
trễ mất nửa tiếng rồi, cô oán hận liếc Mạc Tử, đột nhiên cơn gió lạnh
quét đến Mạc Tử sợ đến mức ngồi dịch sang bên cạnh, hỏi chấm nhìn cô gái đang oán hận ấy, mình làm gì sai sao????
Vậy là Giang Y Linh không đi làm đúng giờ bị quản lý chửi, nhưng không sao
vì chú quản lý quý cô lắm. Còn Mạc Tử thì thảm rồi, bị cô sai như sai
cún con, nào là rửa bát, lau nhà, tưới mấy chậu lan của cô, giặt quần
áo, oán hận của bổn cô nương hết rồi sẽ tha cho cậu.
Mạc Tử: Cái đầu cậu ý, oán hận của cậu hết nhưng của mình thì như thủy triều chuẩn bị cuốn trôi cậu đi rồi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com