Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng "xoạt xoạt" rất nhỏ sau lưng. Cả người tôi cứng đờ, chậm rãi quay người lại nhìn.
Cây cối hai bên đường biến thành những móng vuốt sắc nhọn đen ngòm, chậm rãi hướng về phía tôi.
"A......" Tôi tức tốc chạy như điên, nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ có
cảm giác con đường mình đang đi càng ngày càng dài hơn, cửa chính của
cung điện cứ cách tôi ngày một xa.
Quái thú bắt được tôi. Tôi dùng sức giãy dụa, nhưng càng giãy giụa
thì nó lại càng quấn tôi chặt hơn, dần dần tôi cảm thấy hôn hấp bắt đầu
trở nên khó khăn.
Tôi cố gắng thở phì phò, nếu như Hạ Khải Phong rơi vào trường hợp như thế này thì hắn sẽ làm thế nào? Đúng rồi, hẳn là hắn sẽ niệm chú, tôi
đã từng được nghe câu thần chú dịch chuyển không gian của hắn, không
biết có được hay không.
"Ba la bô lô ba la bô lô..." Sau khi tôi niệm xong câu thần chú thì
hình ảnh trước mắt tôi đột nhiên biến đổi, thân thể đột nhiên nhẹ bẫng,
sau đó thì ngã nhoài trên mặt đất, chỉ là một chút đau đớn cũng không
có.
Không ngờ lần đầu sử dụng thần chú dịch chuyển không gian lại thành
công mỹ mãn như thế, xem ra tôi thật sự có thiên phú làm Âm Dương sư
đấy.
Tôi đứng trước cửa điện, quay đầu lại nhìn dãy hành lang dài hun hút. Mới vừa rồi quái thú còn giương nanh múa vuốt thì nay đã đứng bất động, Bóng tối bao trùm, cả đảo tĩnh lặng trống trải.
Tôi đang định nhấc chân đi vào trong điện thì nghe thấy bên trong
truyền đến tiếng "xoẹt xoẹt", giống như đang kéo đồ đạc ở dưới đất, hơn
nữa thanh âm này đang tiến dần về phía tôi.
Bởi vì bên trong ánh sáng lờ mờ, tôi không cách nào thấy rõ được đó là vật gì, sợ lại là quỷ quái, nên tôi lập tức đề cao tính cảnh giác,
lén lút trốn ở góc tường, chỉ là chỗ kia không có cách nào che được tôi
hoàn toàn, đột nhiên có chút sợ, nên tôi chẳng giám động đậy một tí nào.
Vật kia càng ngày càng tới gần, ánh mắt của tôi đã thích ứng được với thứ ánh sáng lờ mờ này, đến khi nhìn lại, lập tức từ đỉnh đầu cho tới
ngón chân đều lạnh buốt.
Chỉ thấy một cái đầu người máu mê be bét đang liều mạng mà mở to mắt, mái tóc bị kéo ngược ra đằng sau, hai bên đầu người có hai cánh tay
đang bò. Đằng sau, đại khái khoảng một mét, có một xác chết nam không
đầu đang ra sức chạy, để thân thể chạy tới chỗ cái đầu người.
Tôi bị dọa sợ đến nỗi tứ chi run rẩy, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã phịch xuống đất.
Hình như cái xác chết bị ngũ mã phanh nhìn thấy tôi, hai mắt đồng
loạt nhìn về phía tôi, cái miệng dính máu mở lớn, nói: "Ngươi cũng bị
mời đến để trị liệu cho Thiếu Chủ Ma Viêm đấy sao? Chạy mau đi! Lời
nguyền này không giải được, không giải được, nhìn ta đi! Thật thê
thảm...! Thật thê thảm...!"
Hắn nói xong, lại chạy về phía tôi, sau đó tay hắn lập tức bắt lấy
chân tôi, tôi vội vàng nhắm mắt lại hô to: "Ta, ta tới đây là để tìm con trai, ta sẽ không chữa bệnh đâu!"
Hắn không đụng vào tôi nữa, tôi chậm rãi mở to mắt, cúi đầu nhìn hắn, thấy trên trán hắn tràn đầy máu tươi, hai mắt rơi lệ nhìn tôi chằm
chằm. Tôi sợ hãi khóc thét lên: "Tiên sinh có vấn đề gì à? Không phải
Minh giới có hai huynh muội quỷ y là Xích Mị và Uyển Lương sao? Nghe nói y thuật của bọn họ vô cùng cao siêu, y đức có thừa. Ta tin tưởng họ
nhất định sẽ trị tốt cho Hạ Khải Phong, ah không, là Thiếu Chủ Ma Viêm."
Hắn hờ hững nói: "Y đức bằng cái cọng lông ý, bọn họ đều bỏ trốn cùng với đám nhân loại rồi, nếu không những quỷ y phọt phẹt như chúng ta
cũng sẽ không bị bắt tới đây. Tất cả là do hai người họ, do nhân loại,
đều do bọn chúng."
Tôi dở khóc dở cười, hai huynh muội Xích Mị và Uyển Lương thật biết
cách chọn thời điểm để trốn đi mà. Vậy Hạ Khải Phong phải làm sao bây
giờ?
Nhìn từng khối xác chết đang từ từ bò đi xa, cuối cùng tôi cũng hồi phụclại tinh thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com