Đột nhiên thân ảnh hắn chợt lóe, biến mất không thấy tung tích. Tôi ngạc
nhiên, chạy tới, chạy được một đoạn thì thân thể liền cứng đờ, nháy mắt
hai chân đã tôi đã rơi vào đầm lầy, rút như thế nào cũng không thoát ra
được, hơn nữa càng động chân tôi càng lún sâu.
Đột nhiên, tôi cảm thấy có cái gì đang lôi kéo chân mình, dưới đầm
lầy chợt vươn ra rất nhiều cánh tay làm từ bùn đất, tất cả bọn chúng đều hướng về phía tôi.
Tôi bị dọa sợ hết hồn, tôi chưa muốn chết: "Aaa... Cứu mạng! Cứu
mạng!" Tôi lớn tiếng kêu cứu, tiếng thét chói tai của tôi vang vọng khắp cả bầu trời đêm, thật hy vọng sẽ có người nghe thấy tiếng kêu cứu của
tôi.
Hai tay tôi chống trên mặt đất, dùng sức rút chân ra, sau đó đột nhiên có người nắm lấy tay tôi rồi kéo lên.
Tôi vừa nhìn, phát hiện là Kiều Sinh, tôi liền mếu máo nói: "Anh vừa
đi đâu thế? Sao giờ mới đến? Anh xem có nhiều ma như vậy, tôi chết chắc
rồi."
"Nói bậy, làm gì có ma? Em đừng nhúc nhích, tôi kéo em lên." Kiều
Sinh cởi áo khoác ngoài ra, cột chặt vào gốc cây gần đầm lầy, phòng ngừa cứu người không thành công, chính hắn cũng bị ngã xuống.
Tôi cuống quít nhìn, ngoại trừ đống bùn đen như mực thì cái gì cũng
không có. Thật là kỳ quái, chẳng lẽ là do tôi cảm thấy áp lực nên sinh
ra ảo giác.
"Mau, đi lên." Kiều Sinh vừa kéo tôi vừa hô.
Mặc kệ có gì đó bất thường hay không cứ lên trước rồi nói. Tôi phối
hợp với Kiều Sinh, đu người lên trên, nhưng tôi còn chưa kịp hoàn thành
động tác thì đột nhiên cảm giác chân mình bị một cánh tay bùn đất dưới
đầm lầy nắm lấy, tôi sợ tới mức kêu to.
"Làm sao vậy?" Kiều Sinh lo lắng hỏi tôi.
Tôi sốt ruột khóc rống lên, thanh âm run rẩy; "Có... Có ma, có... ma
kéo chân tôi, tôi không ra được, tôi không muốn chết, huhu! Cứu mạng!"
Kiều Sinh nghe xong liền mắng tôi: "Nói bậy bạ gì đó, đừng nói như
thế, vốn dĩ không có ma, nhưng em nói to như thế thì ma cũng sắp kéo tới đây rồi."
Tôi vừa nghe, sợ tới mức lập tức khép miệng lại.
"Nhất định là do sức nặng của nước, tôi có thể kéo em lên." Kiều Sinh dùng sức kéo tôi, nghẹn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, trên tay nổi đầy gân xanh, có thể nhìn ra được hắn đã dốc toàn lực.
Nhưng tôi chẳng những không lên được, ngược lại còn càng ngày càng
chìm xuống, tôi gấp đến độ nước mắt nước mũi chảy ra giàn giụa.
Ngay lúc thân mình tôi đang từ từu chìm xuống, thì có người nắm lấy một cánh tay khác của tôi, hắn là Hạ Khải Phong.
Lúc tôi cần hắn nhất, nhìn thấy hắn, cảm giác an toàn trong lòng tôi
bỗng chốc dâng lên, thấy được hy vọng, nháy mắt tôi liền không còn cảm
thấy sợ hãi.
Kiều Sinh nhìn thấy Hạ Khải Phong, trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng,
bất quá giọng đệu lại rất lạnh lùng: "Sao bây giờ mới tới? Nếu đến muộn
chút nữa, Lôi Lôi cũng sẽ bị anh hại chết rồi."
"Câm miệng." Hạ Khải Phong mắng xong, mí mắt ngưng trọng, nắm lấy tay tôi rồi dùng sức thật mạnh, tôi theo lực đạo của hắn, cả người hướng
lên trên, chậm rãi thoát ra khỏi vũng bùn.
Cuối cùng cũng ra khỏi đầm lầy, tôi và Liên Kiều Sinh chưa hết sợ
hãi, ngồi dưới đất thở dốc. Hạ Khải Phong đánh giá tôi từ trên xuống
dưới, tựa hồ đang kiểm tra xem trên người tôi có bị thương hay không.
Rõ ràng đã thoát khỏi, nhưng tôi cảm giác chân mình vẫn bị giữ chặt,
tôi không dám nhìn, nhắm mắt lại kêu to: "Hai người mau giúp tôi nhìn
xem, cái gì đang giữ chân tôi?"
Tôi mở một con mắt, sợ sệt nhìn, chỉ thấy một bộ xương nắm chặt lấy chân tôi không buông.
Tôi sợ tới mức kêu to, đang định đá nó xuống thì Hạ Khải Phong gầm lên: "Không được nhúc nhích!"
"A! Tại sao lại có bộ xương này?" Kiều Sinh giật mình, định lấy ra giúp tôi nhưng lại bị Hạ Khải Phong ngăn cản.
Bị Hạ Khải Phong rống lên như vậy, tôi làm sao còn dám động? Không
dám thở mạnh, nói: "Các người mau giúp tôi, đem thứ này vứt đi đi!"
Hạ Khải Phong ngồi xổm xuống bên cạnh tôi, vươn tay nắm lấy bộ xương ở chân tôi rồi niệm chú, nhưng cánh tay của bộ xương kia vẫn bất động như cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com