Bởi vậy, cảnh sát suy đoán Bạch Thái Minh độc thân lâu ngày, tinh thần bị tổn thương nên tuyệt thực tự sát.
Nhưng mọi người đều không tin, Bạch Thái Minh thường ngày là kẻ tham
ăn sợ chết sao có thể sẽ lựa chọn cách tuyệt thực tự sát chứ? Chết kỳ lạ như vậy, mọi người đều nói Bạch Thái Minh tham ăn, ăn nhiều sinh linh
nên mới bị báo ứng.
Trên đường về nhà, tôi hỏi Xảo Sở. "Xảo Sở, em cảm thấy cảnh sát nói đúng, hay là mọi người trong thôn nói đúng?"
Xảo Sở mặt không biểu cảm, nói: "Một đám ngu muội vô tri, bọn họ nói toàn không đúng."
Không ngờ được Xảo Sở lại nói ra những lời như vậy, tôi vô cùng kinh ngạc.
"Toàn không đúng? Chẳng lẽ hắn bị người ta giết hại?" Tôi có cảm giác mình nói đúng trọng điểm, khẩn trương hỏi. "Ai có thể ở giết người một
cách vô hình như vậy chứ?"
Xảo Sở đột nhiên dừng lại, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ánh
mắt Xảo Sở nhìn về bốn phía, sau đó ghé sát vào tai tôi thần bí nói: "Là hắn làm, hắn đang trả thù."
Tim tôi đập thình thịch, cảm giác da đầu mình tê dại, chân tóc dựng đứng hết cả lên, tôi nhịn không được hỏi: "Hắn, hắn là ai?"
Xảo Sở lắc đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy: "Nơi này rất gần vườn chè, sẽ bị hắn nghe thấy."
Tôi vừa nghe thì mồ hôi lạnh đã chảy ra róc rách, hốt hoảng nói: "Xảo Sở, em đừng nói hươu nói vượn làm chị sợ."
"Em không nói hươu nói vượn, không tin chị đi hỏi bác xem, nhưng mà
em nghĩ bác cũng sẽ không nói cho chị biết đâu." Xảo Sở kiên định nói.
Buổi tối, khi mẹ tôi về, tôi hỏi bà khi nào thì chúng tôi quay trở về thành phố.
Tôi càng nghĩ, càng muốn rời khỏi đây nhưng lại không có lý do.
Mẹ nói: "Về sau nơi này chính là nhà của chúng ta, mẹ biết con không
có thói quen ở những nơi xa lạ, hay gặp ác mộng, nhưng con đã trưởng
thành, phải thích nghi được với mọi hoàn cảnh. Còn có, Bạch Thái Minh là chết ngoài ý muốn thôi, con đừng suy nghĩ quá nhiều, về sau không được
nhắc lại chuyện rời đi nữa."
Mẹ kiên quyết như thế, ý nghĩ của tôi không thể đả động đến quyết
định của bà, tôi bất đắc dĩ đành phải ở lại cùng bà, rồi về sau tôi đã
hối hận khi lúc ấy không bất chấp tất cả mà rời đi.
Chơi bời lêu lổng suốt một ngày nên hơi mệt mỏi. Tôi nằm nhoài trên
giường nghịch điện thoại, bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Tôi cảm thấy cả người đang rung động, lắc lư như đám mây nên mở to mắt nhìn.
Xung quanh yên tĩnh, một mùi hương của gỗ đàn hương xông thẳng vào mũi tôi, vừa quen thuộc mà lại vừa xa lạ.
Đột nhiên, một luồng trí nhớ xuất hiện trong đầu tôi.
Đây là... Mùi hương trong quan tài? Tôi lại đến đây.
Đây chắc chắn không phải mơ, tôi cảm giác cả người đều không thoải mái.
Con người của tôi tuy rằng làm việc tương đối chậm, nhưng luôn có một lối sống tích cực, nếu đây là kiếp số của tôi, vậy tôi sẽ dũng cảm đối
diện tìm cách giải quyết, sợ hãi sẽ chẳng giải quyết được vấn đề.
Tôi lấy hết can đảm, thật cẩn thận, lớn tiếng nói với bóng tối: "Này, này tôi biết đang anh ở đây, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
"Ta cho rằng lần trước ta đã biểu đạt vô cùng rõ ràng, ta muốn cô, cô đã được định sẵn là của ta." Thanh âm hắn mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện, nhưng vừa mới dứt lời thì hắn đã đi về phía tôi.
Tôi bị hắn hôn đến nỗi không thể thở nổi, trợn tròn mắt nhìn hắn, ánh sáng màu xanh dương từ từ làm nổi lên gương mặt hắn rồi sau đó toàn
thân hắn hiện ra trước mắt tôi.
Tôi cứ nghĩ rằng hắn sẽ doạ tôi bằng cái khuôn mặt đẫm máu đó.
Nhưng không ngờ hắn lại khác hẳn lần trước. Trước mắt tôi là một
khuôn mặt có tố chất ngôi sao, vô cùng đẹp trai nhưng lại mang chút nhợt nhạt, ảm đạm, vẫn có tính chất đặc trưng của ma quỷ trong truyền
thuyết.
Hắn không chút nào để ý tới sự phản kháng của tôi, tiếp tục làm những gì hắn thích.
Lòng tôi đã nóng như lửa đốt, nhưng đầu vẫn còn rất tỉnh táo, nghĩ kế sách để tự cứu bản thân. Nhưng biện pháp này dựa trên lương tâm của con người, hắn không phải là ma, không biết nó có hiệu quả với ma quỷ
không.
Đợi hắn buông môi tôi ra, tôi lập tức giả bộ thiếu oxi, thở hổn hển
nói: "Tôi chết mất, tôi nghĩ là mình sắp chết vì nghẹt thở rồi, anh vừa
lòng chưa?"
Tôi nói vậy dường như có tác dụng, hắn dừng lại động tác, sắc mặt
phức tạp mà nhìn tôi, sau đó uy hiếp nói: "Ai cho cô chết? Ta muốn cô
sống thì cô nhất định phải sống."
Nói xong, cũng không biết hắn chạm vào cơ quan nào, nắp quan tài tự động mở ra.
Tôi kìm nén sự vui mừng, tiếp tục phát huy kỹ thuật diễn xuất của mình, đáng thương hít thở không khí.
Căn nhà không có ánh đèn, quan tài lại có thể phát ra ánh sáng màu
xanh mờ nhạt. Tôi nhảy ra khỏi quan tài, nghĩ mình có thể rời khỏi nơi
này, nhưng không ngờ rằng, trong nháy mắt chúng tôi đã xuất hiện ở trên
mái nhà.
Gió trên nóc nhà khá lạnh, bầu trời đêm đầy những ánh sao sáng lấp lánh, nhưng tôi lại không có tâm trạng thưởng thức chúng.
Hắn đóng cửa sổ ở mái nhà lại, nằm xuống, nhàn nhã đặt hai tay ra sau gáy, bắt đầu thưởng thức bầu trời đêm.
Tôi vẫn đề phòng hắn, tôi chọn một khoảng cách khá xa hắn rồi ngồi xuống.
Tôi không dám nhìn thẳng hắn, chỉ có thể lén lút nhìn trộm. Hắn mặc
áo sơ mi màu đen, quần bò đen bó sát người, dáng người rất chuẩn. Nhưng
chiếc vòng cổ bằng vàng trên cổ hắn, trông rất thô tục, trông giống như
một tên nhà giàu mới nổi.
Tôi nghĩ mình nhìn hắn một cách lặng lẽ như thế, chắc chắn hắn sẽ không biết, nhưng không ngờ vẫn bị hắn phát hiện.
"Muốn nhìn kỹ thì đến gần đây này." Hắn vừa dứt lời, một bàn tay dài
kỳ lạ đột nhiên xuất hiện kéo tôi đến bên cạnh hắn, nhanh đến mức tôi
không kịp phản kháng.
Ngồi gần hắn như vậy, tôi có thể cảm nhận được một luồng khí âm lãnh trên người hắn, phảng phất bay vào cơ thể tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com