Hoa Long nhìn vào đồng hồ rồi nói: "Ta sẽ đãi ở thôn Đại Minh này một thời
gian, có việc gì cứ tới tìm ta." Nói xong hắn mặc vào một bộ trang phục
đạo sĩ, cầm lấy kiếm gỗ đào, vẽ bùa niệm chú.
Cũng không biết vì sao, hắn vừa mới niệm chú cả người tôi liền không khoẻ, đặc biệt là ở phần bụng, càng ngày càng đau.
Nhìn thấy Hoa Long đại sư triệu hồi được linh hồn Cốc Uyển Song, tôi
cố gắng chống đỡ, Lâm Bác An quan tâm đến Cốc Uyển Song, ánh mắt đều tập trung lên người cô ấy, hai người trình diễn một đoạn sinh ly tử biệt,
vui buồn lẫn lộn.
Liên Kiều Sinh thấy tôi không khoẻ, hắn vô cùng khẩn trương, ân cần
hỏi han tôi. Hoa Long đại sư ngừng niệm chú, nhìn Liên Kiều Sinh, nghiêm túc nói: "Cậu đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi trước, cô ấy không thích hợp ở chỗ này, lát nữa ta sẽ đi xem cho cổ."
Hắn không niệm chú, tôi liền khá hơn nhiều, tiến lên chào tạm biệt Cốc Uyển Song.
Cốc Uyển Song đứng giữa trận âm dương bát quái của Hoa Long đại sư, nhìn tôi cười, trên mặt chảy ra hai hàng lệ.
Tôi cầm lấy bàn tay lạnh băng của Cốc Uyển Song, đau lòng nói: "Song
Song, chị nghe bọn hắn nói em xuống dưới đấy sẽ phải chịu khổ, em ráng
nhịn một chút. Nhẫn nhịn được là có thể lại được làm người. Còn có nếu
trông thấy Bạch Thái Minh thì nhớ xin lỗi hắn nhé!"
Cốc Uyển Song nghe tôi nói mấy câu đầu thì gật đầu, nhưng đến câu
cuối cô lại trở nên mờ mịt, khó hiểu hỏi: "Tại sao em phải xin lỗi Bạch
Thái Minh?"
Tôi nhìn Hoa Long đại sư rồi nhỏ giọng nói với Cốc Uyển Song: "Không
phải em oán niệm quá sâu, nhất thời lạc lối giết hắn sao? Sai rồi thì
phải nhận trừng phạt, xin lỗi cũng rất quan trọng."
"Bạch Thái Minh không phải do em giết." Cốc Uyển Song vội vàng giải
thích nói. Nhìn vẻ mặt thành khẩn của cô, không giống như đang nói dối.
"Em thừa nhận em từng bị oán niệm không chế, đã từng giết đàn ông, nhưng giết một cũng là giết, giết hai cũng là giết, em không cần thiết phải
nói dối."
Tại sao lại như vậy? Bạch Thái minh không phải do Cốc Uyển Song giết, vậy thì là sao? Chẳng lẽ đúng như Xảo Sở nói? Không, không có khả năng, hắn sẽ không lạm sát người vô tội.
Tôi từ biệt Cốc Uyển Song. Trong lòng đầy tâm sự. Trở về nhà, tôi liền uống thuốc cảm cúm nhưng ngay sau đó lại nôn ra.
Không uống được thuốc, tôi sợ Liên Kiều Sinh lo lắng, nói dối mình đã khá hơn nhiều, chỉ cần ngủ một giấc là khỏe lại để hắn yên tâm.
Tôi ngủ một giấc dậy thì thực sự là khỏe hơn nhiều. Sau đó tôi gọi điện cho lâm Bác An hỏi thăm tình huống của Cốc Uyển Song.
Tối hôm qua rời đi sớm, không phát hiện bản lĩnh của Hoa Long đại sư, cũng không biết Cốc Uyển Song có thuận lợi tiến vào quỷ môn quan không? Đám ma quỷ Minh giới có bắt nạt cổ không?
Lâm Bác An nói Hoa Long đại sư thành công mở ra quỷ môn quan, còn
dùng thân phận âm dương sư cầu tình, Cốc Uyển Song chỉ cần chịu sự trừng phạt của âm phủ là lại có thể đầu thai làm người.
Không nghĩ tới hắn ta lại thực sự có bản lĩnh như vậy. Lần sau gặp
hắn nhất định phải nói chuyện khách khí. Đúng là vừa nhắc đến tào tháo,
tào tháo tới luôn.
Nhìn hắn ăn mặc phong cách hip - hop, trên mặt nở một nụ cười tươi rói. Tôi cảm thấy hắn rất hợp với phong cách như thế này.
"Xin hỏi Hoa Long đại sư tới tìm tiểu nữ là có chuyện gì?" Tôi ra vẻ đứng đắn hỏi, nhưng thật ra bộ dáng lại có chút khôi hài.
Hắn liếc mắt nhìn bụng tôi một cái rồi thoải mái nói: "Gọi ta là Hoa Long, hoặc là anh Long cũng được."
Tôi nghe hắn nói vậy, càng không biết nên gọi như thế nào? Người ta
chính là âm dương sư, đến quỷ thần cũng phải kính nể ba phần, hơn nữa
chúng tôi lại không thân, trực tiếp xưng hô tên họ của người ta, không
khỏi có chút bất kính. Thôi kệ đi, hắn nói được thì mình cứ gọi như thế.
"Anh Long tìm tôi có chuyện gì?" Tôi cười hỏi, nhưng cũng không có ý
muốn mời hắn vào nhà. (Bài học: Ở nhà một mình phải cẩn thận, không nên
mở cửa cho người lạ đặc biệt là đàn ông, càng không cho hắn có cơ hội
vào nhà mình).
Hoa Long đại sư dựa vào tường vô cùng đẹp trai, hắn nhìn ta tán
thưởng nói: "Có tính cảnh giác rất tốt, nhưng mà đó là dùng để đối phó
người xấu, ta là người tốt."
Nói rồi hắn duỗi tay ra, dễ dàng đẩy cửa, nghênh ngang đi vào.
Tôi nghĩ da mặt Hạ Khải Phong đã dầy rồi, không ngờ còn có người mặt
dầy hơn. Ngại thân phận của hắn nên tôi cũng không dám đuổi hắn đi.
Đóng cửa lại, tôi pha cho hắn loại trà tốt nhất. Loại đãi ngộ này Hạ
Khải Phong cũng chưa được hưởng thụ. Đây chính là sự khác biệt giữa ma
và đại sư.
Tuy rằng sáng sớm uống trà có chút không thích hợp.
Hắn uống mấy ngụm trà, sau đó đột nhiên trở nên nghiêm túc, đi thẳng
vào vấn đề: "Nói đi! Nói người cô gặp lúc trước cho ta, như vậy ta mới
có thể giúp cô."
Tôi suýt chút nữa thì bị sặc nước trà, thì ra đây là mục đích hôm nay hắn đến đây. Xem hắn thực sự có chút bản lĩnh, tôi có nên nói cho hắn
biết hay không đây?
Hắn thấy rõ sự do dự của tôi, buông chén trà xuống, nhíu mày nói: "Cô còn không biết tình huống của mình sao? Chẳng lẽ gần đây cô không cảm
giác được thân thể của mình có chút khác thường?"
Thân thể khác thường? Tôi nghĩ nghĩ, gần đây tôi rất kén ăn, hay nôn
ra thức ăn không nói còn thích ngủ. Nhưng nguyên nhân có lẽ là do thời
tiết nóng bức. Còn có nằm mơ thấy một con ma con, cũng có thể là do tôi
bị cảm nên xuất hiện ảo giác.
Trừ bỏ điều này thì cũng không còn gì điều gì khác.
Thấy tôi vẫn ngậm miệng không nói chuyện, hình như hắn mất kiên nhẫn
nói: "Ta không biết là cô không tin ta hay là bị con ma kia uy hiếp,
nhưng ta thực sự muốn giúp cô. Cô có biết là trong bụng cô đã có một ma
thai không?"
Ma thai? Tôi hoài nghi mình đang nghe lầm.
Tôi khẩn trương cười nói: "Đừng đùa, người sao có thể hoài ma thai?"
Tuy ngoài miệng tôi nói vậy, nhưng trong lòng đã rối như tơ vò, bởi
những biểu hiện của tôi đều rất giống người đang mang thai. Nhưng y học
còn chưa chúng minh được nên tôi vẫn ôm một tia hy vọng.
Hoa Long đại sư nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt hắn vô cùng sắc bén.
Đột nhiên hắn nắm lấy tay tôi nói: "Quả nhiên là cô đã bị ma quấn lấy.
Cô yên tâm, cô là cháu ngoại của anh Gia Nghiệp nên ta sẽ không ngồi
yên, không để ý. Hãy xem ta thu thập cái thứ nghiệp chướng kia như thế
nào."
Anh Gia Nghiệp? "Anh biết ông ngoại tôi?" Tôi kinh ngạc hỏi.
Ông ngoại tôi đã bảy mươi tuổi, là một ông nông dân trồng chè. Đừng
nói hắn là Hoa Long – Âm dương đại sư, xem tuổi tác của hắn, đều khó có
thể tưởng tượng được giữa họ lại xưng hô như anh em.
Hắn gật đầu cũng không buông tay tôi ra, ngược lại đặt một cái tay khác lên, bộ dáng thực sự rất quyết tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com