Ma Quân đi ra cửa phòng, mà Hiên Viên Mặc vẫn đang đứng ở ngoài cửa, hắn
lo Hiên Viên Mặc ở chỗ này sẽ thừa dịp hắn không có ở đây mà tiến vào
quấy rối Tịch Liễu .
"Ngươi đi cùng bản tôn!"
Ma Quân kiêu ngạo hạ lệnh. Đáng tiếc Hiên Viên Mặc làm như không nghe thấy, xem Ma Quân như không khí.
"Có liên quan đến nương tử!"
Bỏ lại câu này, Ma Quân liền xoay người rời đi. Nghe vậy sắc mặt
Hiên Viên Mặc trầm xuống, yên lặng đuổi theo. Tịch Liễu chính là điểm
yếu của hắn, mặc dù nam nhân ở trước mắt cùng hắn có huyết hải thâm cừu, nhưng hắn vẫn phải khuất phục.
"Ngươi cho rằng tiếp cận nàng như vậy thì có thể khiến nàng yêu mến ngươi, sau đó rời đi ngươi sao?"
Trong góc tối không người, bước chân Ma Quân bỗng ngưng lại, hắn
quay người nhìn về phía Hiên Viên Mặc, cười lạnh: "Thật sự là ngây thơ,
ngươi có biết làm thế nào nương tử mới có thể sống sót tới bây giờ
không?"
Không đợi Hiên Viên Mặc nói chuyện, Ma Quân đã lạnh lùng mở miệng:
"Là bản tôn dùng thánh hoa Ma giới kéo dài tính mạng cho nàng, nếu như
rời khỏi Ma giới, không có ma lực tẩm bổ, nàng sẽ thống khổ héo rũ mà
chết. Ở Địa phủ, tên của nương tử đã bị gạch khỏi sổ sinh tử, nàng mà
chết thì sẽ trở thành du hồn dã quỷ, không được bước vào Luân Hồi, ngươi muốn mang nàng đi, đó chính là hại nàng."
Ý tứ của Ma Quân rất rõ ràng, Hiên Viên Mặc mím chặt môi, rơi vào
trầm từ. Ngay cả Ma Quân cũng không biết giờ phút này hắn đang nghĩ gì,
đáy lòng không khỏi bồn chồn. Nhưng hắn vắt hết óc mới nghĩ ra cái cớ để hắn ta rời đi, hắn hi vọng tốt nhất là khiến cho hai người họ không thể gặp gỡ.
Ma Quân tin, đợi một thời gian nữa, hắn nhất định có thẻ khiến Tịch
Liễu yêu mến hắn. Điều kiện tiên quyết tựu là Hiên Viên Mặc biến mất,
không bao giờ... xuất hiện nữa.
"Tịch Liễu bị nhốt tại Ma giới, vốn dĩ sẽ không vui vẻ, ngươi xem
nàng với cái xác không hồn có gì khác nhau không?" Nội tâm Hiên Viên Mặc đã thỏa hiệp, nhưng lại không cam lòng nói.
Khóe môi Ma Quân hơi cong lên: "Còn sống mới là quan trọng nhất, không phải sao?"
Một câu triệt để đánh bại Hiên Viên Mặc! Hắn là quỷ! Hắn biết rõ làm quỷ thê thảm đến mức nào, vĩnh viễn chỉ có thể sống trong bóng tối,
thậm chí cần hấp thụ dương khí mới có thể sóng sót. Tịch Liễu lương
thiện như vậy, nàng nhất định sẽ không đi hại người, không hại người thì sẽ không có dương khí, mà không có dương khí thì sẽ bị hồn phi phách
tán. Hắn không thể ích kỷ như vậy. Móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay,
Hiên Viên Mặc trầm mặc xoay người.
Trung tâm buổi trưa, Ma Quân đi vào tẩm cung: "Nương tử, các món
cháo trên bàn được nấu từ hàng trăm nguyên liệu khác nhau, nhất định sẽ
có hương vị mà nàng ưa thích."
Lúc Tịch Liễu ra khỏi phòng, trông thấy hoa viên đã không còn thân
ảnh của Hiên Viên Mặc, đáy mắt hiện lên tia thất vọng, nhưng nàng không
nói gì chỉ yên tĩnh để Ma Quân tùy ý nắm tay nàng kéo đi.
Trong đầu Tịch Liễu chợt lóe lên hình ảnh Hiên Viên Mặc ôm nàng xoay tròn. Trời đất dường như đều không tồn tại, chỉ còn lại hai người bọn
họ, nàng chỉ nghe được tiếng hô hấp trầm thấp của hắn, còn có cả tiếng
cười của nàng, cảm giác ấy thật hạnh phúc. Nhưng tất cả mọi thứ đều biến mất rồi.
Ma Quân ân cần kéo ghế cho nàng, Tịch Liễu ngồi xuống, đón nhận một
chén cháo rồi bưng lên ăn. Mỗi chén Tịch Liễu chỉ nhấp một ngụm, sau đó
lắc đầu. Đến cuối cùng, nàng cười nói: "Được rồi, không có thì thôi, ta
ăn no rồi."
Ma Quân không thích nàng bề người thì cười nói như vậy nhưng trong
lòng lại không cười, không thích nàng rõ ràng không vui lại vì muốn hùa
theo hắn mà giả bộ vui vẻ. Nhưng chính hắn cũng rất rõ ràng, cục diện
bây giờ chính là do hắn tạo thành.
Tịch Liễu trở về phòng, nàng yên tĩnh đến lạ, cả ngày ngoại trừ ăn
cơm thì chính là ngủ. Nói là ngủ, nhưng hai mắt lại đăm đăm nhìn lên
trần nhà..
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com