Mặc kệ Hình Diễn lưu luyến không rời như thế nào, ban nhạc vẫn xuất phát đến Châu Âu.
Người nào đó không có cách nào đi cùng, hồn bay theo hơn phân nửa, mỗi tối
đều gọi video với Khương Nhuế. Nhưng bởi vì chênh lệch giờ giấc, khi
Châu Âu vào đêm, thì trong nước mới là rạng sáng, rất nhiều lần Khương
Nhuế đều thấy người nghe điện thoại mặt còn đang ngái ngủ chào hỏi với
cô.
Đến khi về nước đã là cuối tháng chín, chuyến bay vào buổi
chiều lúc 4 giờ, Hình Diễn đang gặp mặt đối tác quan trọng, không thể
thoát thân. Khương Nhuế nói tự mình sẽ bắt xe đi về, hắn lại chết sống
không đồng ý, bảo Tiểu Lâm tới đón.
Khi Tiểu Lâm đón được người, xe lại không phải đi về phía nội thành, mà chuyển hướng đi đến vùng
ngoại thành, cậu nói: "Thẩm tiểu thư, ông chủ với đối tác đang ở sân
golf, anh ấy bảo tôi đến đón Thẩm tiểu thư."
"Phiền cậu rồi." Khương Nhuế gật gật đầu.
Càng xa rời thành thị, cảnh sắc thiên nhiên càng lúc càng mỹ lệ. Mùa này,
cây phong đã bắt đầu nhuộm ráng đỏ, lá phong đỏ rực từng khóm chen chúc ở trong núi, từng tầng từng lớp như bốc lên ngọn lửa. Bạch quả* khắp hai
bên quốc lộ, quả cây bạch quả vốn một màu xanh, nay nhuốm mình trong ánh sáng đã được nhuộm thành màu vàng óng, rơi trên mặt đất như trải tấm
thảm hoàng kim rực rỡ. Phía xa xa kia là một khu vườn trái cây, trên cây ăn quả treo đầy đèn lồng nhỏ trông y hệt quả cam.
Xe đã chạy cách nội thành rất xa mà còn chưa thấy bóng dáng sân golf,
Tiểu Lâm lái xe, thường thường liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, e sợ Thẩm
tiểu thư không kiên nhẫn. Nhưng cậu chỉ thấy cô vẫn luôn duy trì động
tác nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tựa hồ bên ngoài có mỹ cảnh
cực hấp dẫn.
Cuối cùng, xe ngoặt vào đường vách núi, tầm nhìn
chợt trống trải, bên tai vang lên tiếng sóng biển ồn ào rầm rì, xuất
hiện ở trước mắt chính là một vịnh biển rộng rãi, hoàng hôn hắt lên mặt
biển, nước gợn lăn tăn, ánh kim lấp lánh.
"Thẩm tiểu thư, tới rồi." Tiểu Lâm ngừng xe ở một giao lộ nhỏ.
"Cảm ơn." Khương Nhuế xuống xe, đứng ở bên quốc lộ nhìn mặt biển xanh thẳm
một lát, chờ quay đầu nhìn về núi non phía sau, nhịn không được sửng sốt một chút. Khương Nhuế thấy trên sườn núi - nơi giáp mặt với biển kia,
lại có một đình viện trồng đầy hoa tường vy.
Lúc này không phải
mùa tường vy nở rộ, theo lý thuyết thì hiện giờ chúng đã có dấu hiệu héo úa, nhưng biển hoa này lại nở đến bừng bừng khí thế. Chúng nó leo lên
trên khắp tường của đình viện, hiện giờ nghiễm nhiên thành tường hoa
thiên nhiên.
Cô nhìn Tiểu Lâm, Tiểu Lâm cười chỉ về con một đường nhỏ, làm khẩu hình nói "Ông chủ ở bên trong".
Khương Nhuế bước lên đường nhỏ, con đường này khá hẹp, dùng đá xây nên, hai
bên mọc đầy hoa cỏ nhỏ không biết tên cùng với cây phong rực lửa, lá
phong rơi trên mặt đất, màu lá đỏ chẳng khác nào màu hoa.
Đình
viện nhìn qua có chút dấu vết năm tháng, dây thường xuân bò đầy vách
tường, hoa tử đằng quấn quanh giàn trồng hoa, mộc phù dung đung đưa bên
cạnh ao, còn có thu hải đường, hoa dâm bụt, hoa hợp hoan, đều không phải là cây hoa quý hiếm, nhưng mỗi một loại đều có vẻ đẹp tươi đẹp của
riêng mình.
Khương Nhuế đứng ở bên cạnh dây đu, thả lỏng, hòa mình vào trong biển hoa.
Nghe tiếng bước chân dẫm lên cỏ ở phía sau, cô quay đầu lại đã thấy Hình
Diễn đứng bên một khóm hoa hồng nguyệt quý, lẳng lặng nhìn cô mà cười.
Từ khi hai người bắt đầu quen biết nhau, hắn rất ít khi có lúc văn nhã hàm xúc như vậy, khi không nói lời nào, quả thật thực có thể dọa người,
thoạt nhìn vừa thành thục lại tuấn lãng, toát ra bốn chữ "người thắng
nhân sinh". (người đứng trên đỉnh cao của cuộc đời)
Nhưng hắn ở
trước mặt Khương Nhuế khó có thể nghiêm túc được, rất nhanh, nụ cười bên khóe miệng càng lúc càng vểnh cao, từng bước chân nhẹ nhàng cũng không
giữ được, vội bước về phía cô, giang hai tay cánh tay lập tức ôm người
bế lên xoay vòng.
"Bảo bối, anh rất nhớ em."
Khương Nhuế vòng lấy cổ hắn, cúi đầu nhìn thẳng hắn, hai mắt không chớp, Hình Diễn nhẹ nhàng hạ cô thấp xuống, hôn cô.
Hôn đến thở hồng hộc mở buông ra, Khương Nhuế chống trán hắn, nhẹ giọng đặt câu hỏi: "Cùng đối tác bàn chuyện làm ăn? Lại còn đang đánh golf?"
Hình Diễn cười tủm tỉm nói: "Đều là lừa em, anh muốn lừa em tới đây."
Người da mặt dày hiển nhiên sẽ không cảm thấy bị người ta vạch trần sẽ như
nào, Khương Nhuế lắc đầu, vỗ vỗ cánh tay hắn ý bảo để cô xuống dưới, cẩn thận đánh giá cái sân này.
"Thích nơi này sao?" Hình Diễn ở phía sau hỏi.
"Thích, thật xinh đẹp." Khương Nhuế thành thật nói.
Hình Diễn từ phía sau lại ôm chặt cô, "Về sau chúng ta ở đây đi."
Một cánh hoa rơi xuống cánh tay Khương Nhuế, cô nhẹ nhàng cầm lên ngửi, "Nơi này là của anh?"
"Không phải." Hình Diễn nghiêng đầu muốn hôn cô, Khương Nhuế để hắn hôn một
cái, sau đó đem cánh hoa nhét vào trong miệng hắn. Hắn nhai một chút,
lại thò đầu tới gần hôn cô, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau đến tận khi làm
cánh hoa kia không còn mùi vị, mới nghe hắn hàm hồ nói: "Là của hai
chúng ta."
Nói xong, hắn cười một tiếng, "Từ lần đầu tiên nhìn
thấy bảo bối, anh đã bắt đầu liên tưởng đến một chỗ như vậy, trước đó
không lâu cuối cùng anh cũng tìm ra được."
"Hóa ra ngay từ lần đầu gặp mặt lòng anh đã mang ý xấu, lại giả vờ văn nhã kín đáo." Khương Nhuế liếc mắt nhìn hắn.
Hình Diễn cười đến đắc ý, "Nếu là không giả vờ, sao lừa được em vào lòng?
Bảo bối, đồng ý với anh, chờ đến sau này, hai chúng ta chuyển đến đây
được không?"
Khương Nhuế không lập tức trả lời, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, hương hoa, bùn đất sinh cơ, mùi tanh của sóng biển
cùng lúc mạnh mẽ tràn vào xoang mũi lấp đầy phổi, trong tiếng thủy triều va vào bờ triền miên, cô khẽ gật đầu, "Được."
Hình Diễn siết chặt cánh tay, nhẹ nhàng hôn trán cô rồi đến môi, "Cảm ơn em bảo bối, cảm ơn..."
Hôn đủ rồi, hắn móc từ trong túi ra một cái nhẫn cực lớn đưa tới trước mặt
Khương Nhuế, cong khóe miệng, cười nói: "Đeo nhẫn cầu hôn trước chứ?"
Khương Nhuế nhìn cái nhẫn kia, có hơi không biết nói sao.
Nhẫn được tạo hình thành bông hoa tường vy, kim cương hồng nhạt với hồng bảo thạch khảm thành cánh hoa, tầng tầng lớp lớp giống như thật, giữa cánh
hoa lại dùng kim cương nạm thành nhụy hoa, đóa hoa tường vy này rạng rỡ
sinh động như thậ. Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng Khương Nhuế nhìn ra
đường kính của hoa ít nhất phải bốn năm cm, ai rảnh rỗi không có việc gì mà đi rêu rao khắp nơi chứ?
Hình Diễn thấy cô bất động, nhướng mày nói: "Không thích? Anh cho rằng em thích hoa tường vy."
"Nhẫn này rất đẹp, nhưng quá, quá......" Khương Nhuế nhíu mày nghĩ từ hình dung thích hợp.
"Quá tục quá quê?" Hình Diễn thay cô bổ sung.
Khương Nhuế trừng nhẹ hắn, "Thì ra anh còn biết quê (thổ)."
Hình Diễn như là nghe được lời khen, cười lớn không ngừng, "Nhưng mà bảo
bối, chồng em là thổ hào, không quê (thổ) sao có thể gọi là thổ hào
chứ?"
Khương Nhuế phục da mặt của hắn, tuy nói trong miệng ghét bỏ, vẫn vươn tay, để hắn giúp mình đeo lên.
Nhưng nói đi cũng nói lại, một cái nhẫn lớn như vậy, mặt trên lại đính đầy
các loại đá quý đắt đỏ, người bình thường chỉ thấy bị lóe mù mắt, sao
lại ngại quê ngại tục chứ.
Cầu hôn xong rồi, người đã ở trong
miệng một nửa, Hình Diễn giống như con chó ôm khúc xương béo bở, bám
Khương Nhuế không buông tay.
Trong viện đều là hoa, trong phòng
cũng bày không ít bồn hoa, Khương Nhuế ở phòng trong tham quan, Hình
Diễn lấy hành lý của cô ở trong xe mang vào nhà.
Khương Nhuế hỏi: "Dọn vào làm gì? Hôm nay không xuống núi sao?"
Hình Diễn nhe răng cười: "Không xuống núi. Bảo bối em yên tâm, anh đã nói
với ông bà rồi, hôm nay muốn dẫn em ra ngoài chơi, hai ngày sau sẽ quay
về."
Đợt Khương Nhuế không ở nhà, hắn vẫn không có việc gì chạy
tới Thẩm gia, bồi Thẩm lão nhân chơi cờ, nói chuyện với Thẩm lão thái.
Ông già tuy nói hắn chơi cờ kém, nhưng mỗi lần vừa thấy hắn tới cửa, đã vô
thanh vô tức bày bàn cờ ra, Hình Diễn không cùng ông đấu hai ván, đừng
nghĩ bước ra khỏi cửa Thẩm gia.
Lão thái thái vốn vừa lòng với
hắn, hiện tại càng lúc càng thích, thường xuyên ra cửa tản bộ cũng muốn
mang theo hắn, khi gặp được các bạn già thân quen, liền cười tủm tỉm mà
nói đây là bạn trai của cháu gái ngoan, cháu gái không ở nhà, hắn thay
cháu gái tới chơi với hai ông bà, rồi lại nói hắn ngoan bao nhiêu tài
giỏi như thế nào, vui mừng như cháu trai ruột.
Hai người nấu đồ
ăn trong tủ lạnh coi như cơm chiều, tắm rửa xong rồi nằm ở sân thượng
nghe tiếng sóng biển, cùng nhau ngắm sao.
Cầu hôn thành công,
Hình Diễn có rất hưng phấn, lúc nào cũng nắm tay Khương Nhuế, luôn miệng nói không ngừng, nói hai người về sau, nói từng người trưởng bối, nói
tòa đình viện này, thậm chí là lần đầu tiên hắn đáp lời với Khương Nhuế ở dưới cây lựu kia.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, hai ngày nay
Khương Nhuế không được nghỉ ngơi tốt, dưới nhạc đệm của gió biển cùng
tiếng Hình Diễn đang lải nhải mà chậm rãi nhắm mắt ngủ.
"Lúc lên núi em có thấy vườn trái cây không? Về sau chúng ta có thể nhận thầu
chỗ đó, cùng với toàn bộ cây thạch lựu, bảo bối em xem --" Hình Diễn
quay đầu dò hỏi Khương Nhuế, lại thấy cô ngủ yên bình, không khỏi nhẹ
tiếng dần, rồi lẳng lặng nhìn hồi lâu, nín thở tới gần, hôn nhẹ lên trán cô, thủ thỉ: "Ngủ ngon, bảo bối của anh."
Khương Nhuế được Hình Diễn ôm về phòng, ban đêm trên núi có chút lạnh, cô vừa chạm đến thảm
nhung trên giường đã tỉnh, mà Hình Diễn thì rón ra rón rén đi ra ngoài.
"Anh đi đâu vậy?" Mới vừa tỉnh lại, thanh âm có hơi khàn, lại mềm mại.
Hình Diễn quay đầu lại, hắn nhìn tiểu mỹ nhân ôm lấy chăn ngồi dậy, hai mắt
mông lung, thanh âm nhẹ nhàng, biểu tình cũng không lãnh đạm như ngày
thường. Cổ họng hắn không tự giác mà lăn lộn trên dưới một chút, mới
nói: "Anh ở phòng cách vách, nếu bảo bối nửa đêm cần gì thì gọi anh một
tiếng."
"Ồ, vậy anh sang cách vách ngủ đi." Nói xong cô lại nằm xuống.
Nhưng Hình Diễn vẫn đứng ở kia bất động, rõ ràng vừa rồi hắn đang chuẩn bị đi sang khác phòng ngủ, nhưng hiện tại cô để hắn đi, không biết vì sao,
chân hắn như mọc rễ đứng bất động.
Trong cổ họng lại lăn lộn lần hai, hắn không đi ra ngoài, ngược lại đi đến mép giường ngồi xuống,
không biết là nói cho ai nghe, nói đông nói tây xả một đống, thấy tiểu
mỹ nhân không thèm để ý, dứt khoát khẽ cắn môi, nói: "Bảo bối, anh muốn
ngủ với em."
Khương Nhuế chỉ hơi hơi giật giật, vẫn không nói chuyện.
Hình Diễn trước mắt sáng ngời, hắn cực kỳ am hiểu đánh xà thượng côn(*),
không cự tuyệt hắn thì chính là đồng ý, lập tức vứt giày nằm lên, sau đó cánh tay dài duỗi ra ôm người vào trong lòng mình, cảm thấy mỹ mãn mà
thở dài.
(*): Xem xét thời cơ,thuận theo tình thế mà có những hành động đúng đắn, khôn ngoan để đạt được mục đích.
Nhưng có câu nói nói rất đúng, con người, chưa bao giờ biết đủ.
Những lời này Hình tiên sinh thể hiện hoàn mỹ ở trên người Khương Nhuế, ngắn
ngủi thỏa mãn qua đi, hắn lại rất nhanh nảy sinh ra tâm tư be bé khác,
tỷ như xoa xoa nắn nắn tiểu mỹ nhân, thành toàn cho tưởng tượng của hắn
về những việc không thể làm, có thể làm.
Nhưng nhìn tiểu mỹ nhân ở trong lòng ngủ ngon lành, hắn lại phỉ nhổ chính mình một trăm lần.
Nhịn đi, nhịn đi mà...
Có lẽ là nghĩ đến quá nhiều, Hình tiên sinh cuối cùng cũng hoàn thành việc xoa xoa nắn nắn ở trong mộng. =)))
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, tiểu mỹ nhân không ở trong lòng, trong lòng Hình
Diễn lộp bộp, hoài nghi có phải mình nằm mơ đến không biết sớm chiều,
dọa sợ tiểu mỹ nhân rồi, đang muốn vội đi tìm lại vừa lúc thần gió thổi
bay tấm rèm, lộ ra hình dáng tinh tế, thon thả ở trên ban công, bình
minh phủ lên người cô, đẹp đến mức làm người hoảng hốt.
Hình
tiên sinh nhìn đến ngơ ngẩn, lại thấy tiểu mỹ nhân quay đầu lại nói với
hắn: "Anh ngẩn người ở đấy làm gì, mau tới đây, mặt trời lên rồi."
Hắn vội cười không ngừng, đi qua.
Đó là, bảo bối của hắn.
Lời editor: Bỗng nhiên t cảm thấy, tính cách lão Thất rất giống con Husky:>>.
Tạm biệt lão Thất và chuẩn bị tung hoa chào đón lão Bát:vv
Q: Kể ra những sở thích biến thái của các lão đại?:v (cả 7 lão luôn, ai đoán trúng được 3/7 là thông qua:>)
Hắc Hắc, khó chưa?:v. Sao mà bắt tôi nôn chương ra dễ dàng như thế được.... Moahaha.
Bao nhiêu người đoán đúng thì sẽ có bấy nhiêu chương được tuôn ra dành tặng mỗi người:vv
P/s: Nếu số người đoán đúng vượt tiêu chuẩn của t thì... lại chờ đến Lão Cửu đi:vvv
Nếu không có ai chơi mini question này thì... chuyện t đăng chương lúc nào thì dựa vào tùy hứng vậy:>