Quay phim ở thành phố Hải Thị hơn một
tháng, Kiều Tịnh cùng Dương Diệu Nhiên đã trở thành bạn tốt, hai ngày
sau Thẩm Luân nhận được một cuộc điện thoại liền trở về Ma Đô, anh vừa
đi, Kiều Tịnh cảm thấy vô cùng tự do, trạng thái khi đóng phim cũng tốt
hơn.
Dương Diệu Nhiên cũng không phải là loại người tò
mò chuyện của người khác, cho nên chưa bao giờ hỏi nhiều về chuyện của Thẩm Luân.
Kiều Tịnh thầm nghĩ, không cần nhất thiết
phải giải thích rõ mọi chuyện với người khác, việc cô cần làm lúc này
chính là đi hết cốt truyện sau đó đi lãnh hộp cơm, chẳng còn bao lâu nữa đâu.
Sau khi bộ phim [ Song Sinh] đóng máy, Dương Diệu Nhiên liền ra nước ngoài, dự định ở lại đó ăn tết cùng gia đình.
Quay xong phim, Kiều Tịnh nhận được khoản tiền thù lao đóng phim kết xù 200 vạn, đối với cô bao nhiêu đó là đủ rồi.
Thẩm Luân gọi điện thoại đến hỏi cô khi
nào trở về Ma Đô, cô cố ý nói ngày mốt mới trở về. Sáng sớm hôm sau, cô
quay về Ma Đô, đi xem nhà cùng Thời Trần.
Hai tháng trước, Kiều Tịnh đã nhờ Thời Trần tìm giúp mình một căn hộ thích hợp, cô muốn nhanh chóng dọn ra khỏi chung cư.
Cuối cùng cũng nhìn trúng một căn hộ, tuy
rằng diện tích không bằng với căn chung cư Thẩm Luân cho cô, nhưng cũng
không kém hơn bao nhiêu.
Căn hộ này cô ở cũng không được bao lâu,
cho nên không cần chú tâm quá nhiều. Nếu không, khi cô dọn khỏi chung cư thì phải ở đâu.
Sau khi tính toán cẩn thận, có lẽ không
đến một năm nữa cô sẽ hạ màn, thời gian tuy vẫn còn dài, nhưng chỉ cần
quay thêm hai bộ phim nữa là xong. Cô nhận thêm vài hợp đồng quảng cáo,
sau khi hoàn thành nhận tiền xong là có thể đi lãnh hộp cơm.
Nửa năm qua, Kiều Tịnh luôn ghi mọi chi
tiêu vào một quyển sổ, kiểm tra xem mình đã kiếm được bao nhiêu tiền,
chi xài vào những việc gì, xem tài khoản của mình còn lại được bao
nhiêu.
Tương lai, Kiều Tịnh sẽ chia số tiền này
làm ba phần, một phần đưa cho bà ngoại, một phần đưa cho Thời Trần. Phần còn lại dùng để làm từ thiện, coi như mình dùng danh nghĩa của nguyên
thân làm chút chuyện gì đó.
Trước tiên cô phải làm tốt mọi chuyện. Cái cảm giác chờ chết thật là vi diệu, cô sớm đã không còn sợ cái chết, cô
thề trước khi mình lên đường nhất định phải lấy một cục gạch đập vào đầu nam chính, mới có thể yên lòng nhắm mắt xuôi tay.
Vì sao Thẩm Luân lại đáng ghét như vậy!
Sau khi xem căn hộ xong, Kiều Tịnh trực
tiếp ký hợp đồng và thanh toán. Tương lai cô sẽ sang căn hộ này lại cho
Thời Trần, bà ngoại vẫn tiếp tục ở lại quê nhà, có lẽ khi cô đi rồi bà
ngoại cũng không muốn lưu lại nơi đây.
Thời Trần trầm mặc đứng bên cạnh nhìn Kiều Tịnh ký tên vào bản hợp đồng, khi con người ta đưa ra một quyết định
nào đó thường sẽ rất do dự, nhưng cô thì ngược lại còn rất hào phóng vui vẻ, một lần đưa hơn trăm vạn. Có đôi khi anh ta thực sự không hiểu nổi
Kiều Tịnh. Cái cô nhóc này quá quỷ dị.
Trong lòng Kiều Tịnh sớm đã cẩn thận tính toán hết mọi thứ, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ.
Đối với việc hạ màn, không thể nghi ngờ gì thêm đó chính là sự giải thoát. Bất quá nhìn theo góc độ khác, nếu cô
và Thẩm Luân không dây dưa với nhau, anh không đến làm phiền cô, linh
hồn của cô không thể quay lại thế giới thực, cô cũng nguyện ý tiếp tục
sống ở cái thế giới này.
Không ai có thể thù oán với ai suốt đời, chuyển kiếp đầu thai quên sạch quá khứ, con người cũng hoàn toàn thay đổi.
Nhưng nếu cái tên vô liêm sỉ Thẩm Luân kia vẫn luôn xem cô như một món đồ vật, một mực không chịu buông tha cho
cô, thì cô thà chết sớm siêu sinh sớm.
Có đôi khi, Kiều Tịnh cũng có một suy nghĩ độc ác, chính là làm cho nam chính yêu cô, sau đó cô sẽ đứng trước mặt
nam chính chết ngay tại chỗ, khiến nam chính tức đến chết!
Nhưng mà ngẫm lại, Thẩm Luân làm sao có thể yêu cô? Ha ha, anh chỉ thích nữ chính của anh mà thôi!
Lần này Kiều Tịnh từ Hải Thị trở về, Thẩm Luân không cho phép cô trở về chung cư nữa, trực tiếp bảo cô dọn vào biệt thự.
Cô hiểu rõ ý đồ của anh, anh không còn
nhẫn nhịn được nữa. Ngay đó, Vương Hiểu đến giúp cô thu dọn đồ đạc, cô
đứng trầm mặc ở cổng lớn rất lâu, phía xa xa chính là căn biệt thự của
Thẩm Luân.
Làn váy dài bị cơn gió thổi qua, cô an
tĩnh đứng ở nơi đó, có chút ngẩn người. Một bên sườn mặt được nắng chiều ánh lên, khiến gương mặt nhiễm một tầng ánh sáng nhạt, nhìn hết sức
kiều diễm.
“ Kiều tiểu thư, cô đang nhìn gì vậy, mau
đi vào nhà thôi.” Vương Hiểu nhìn theo tầm mắt cô, chỉ nhìn thấy mái nhà cao của căn biệt thự.
Kiều Tịnh ngoan ngoãn đi vào trong, trong lòng thầm cân nhắc, không bao lâu nữa, cô phải giả vờ muốn nhảy lầu.
Trong cốt truyện, nguyên thân sẽ nhảy lầu ở đâu Kiều Tịnh hoàn toàn không có ấn tượng, dù sao nguyên thân cũng chỉ
vì chuyện anh trai của nữ chính mà xảy ra tranh cãi với nam chính, trong lúc đó nguyên thân đã nghĩ quẩn muốn dùng cách nhảy lầu để uy hiếp nam
chính.
Quả thực nguyên thân quá khờ khạo, cái tên nam chính cặn bã kia, làm sao có thể đọng lòng trắc ẩn với nguyên thân.
Kiều Tịnh cũng không mong nam chính đọng
lòng trắc ẩn với mình, cô chỉ muốn anh làm theo đúng cốt truyện, cảm
thấy cô phiền phức, lập tức đuổi cô đi, như vậy cô mới có thể tiếp tục
đi đúng lộ trình của cốt truyện mà thoát thân.
Cô ở căn phòng bên cạnh phòng của Thẩm Luân, cũng không biết có phải do thím Trần cố ý sắp xếp hay không.
“ Kiều tiểu thư, lần trước là tôi không
đúng, thái độ không tốt, cô đừng so đo với tôi, về sau chúng ta hãy cùng nhau chăm sóc thiếu gia nhé.”
Ai muốn cùng bà chăm sóc Thẩm Luân? Tôi còn muốn hạ độc giết chết anh ta đây!
Trên mặt Kiều Tịnh nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời: “ Được ạ.”
Thấy cô đồng ý, sắc mặt thím Trần cũng
hoàn hoãn hơn một chút. Bà ta thực sợ Kiều Tịnh vẫn còn giận mình, không chịu quay lại đây, lại gây thêm phiền não cho thiếu gia.
Thím Trần đã làm việc ở Thẩm gia hơn nữa
đời người, dựa theo miêu tả của cốt truyện, bà ta đối xử với Thẩm Luân
như con trai của mình, mọi việc đều nghe theo Thẩm Luân, toàn tâm toàn ý hầu hạ. Tất nhiên, thím Trần cũng hy vọng Kiều Tịnh sẽ yêu thương chăm
sóc cho Thẩm Luân như vậy.
Những đồ vật gì thiếu gia không thích, thì không nên lưu lại biệt thự.
Từ Hải Thị trở về, Kiều Tịnh liền sinh
bệnh. Ban đầu chỉ sổ mũi, sau đó lại phát sốt. Cô báo chuyện này với
Thời Trần, anh ta muốn đến đây thăm cô, nhưng cô từ chối, cô không muốn
lại kích thích nam chính.
Cô bị bệnh, tất nhiên Thẩm Luân sẽ không
đụng vào người cô. Thím Trần chăm sóc cho cô, lại không ngừng lải nhải: “ Không biết thời tiết ở Hải Thị là cái loại thời tiết gì, trên TV có
nói, nhiệt độ quanh năm luôn cao không giống thời tiết ở trong đất liền, cháu đã lớn như vậy, cũng không biết chú ý giữ gìn sức khỏe của mình.”
Thím Trần khó xử nói: “ Cháu đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi cho tốt. Tối nay, thiếu gia sẽ trở về thăm cháu.”
Kiều Tịnh khẽ chớp mắt. Trong lòng thầm
nói, Thẩm Luân không trở về, có lẽ cô còn khỏe nhanh hơn, nếu không cô
sẽ bị anh chọc giận đến chết.
Lần bệnh này đột nhiên đến, Kiều Tịnh cũng không kịp trở tay. Sốt cao như vậy, cô muốn ngồi dậy cũng không ngồi nổi.
Buổi tối bà ngoại điện thoại đến, cô cũng
không dám bắt máy, chỉ nghĩ sau khi ngủ một giấc ngày mai sẽ khỏe hơn,
sau đó sẽ gọi lại cho bà ngoại.
Nửa đêm, trong lúc cô mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác có người vào phòng còn mở đèn lên. Ngay sau đó, người nọ thay
một cái khăn khác đặt lên trán cô, còn dùng bàn tay xoa nhẹ lòng bàn tay và lòng bàn chân của cô, lúc xoa chân có chút ngứa ngáy cô muốn rút
chân về, người nọ lại gắt gao nắm lấy, cho dù cô có giãy giụa thế nào
cũng không thể rút chân được.
Lại là người xấu, cũng giống như nam chính muốn ức hiếp tôi!
Kiều Tịnh hít mũi, mở đôi mắt mông lung
lên. Cô nhìn thấy Thẩm Luân đứng ở mép giường. Dường như anh vừa từ bên
ngoài trở về, ánh đèn ôn hoà chiếu lên ngũ quan nam tính của anh, nhìn
thoáng thật lạnh nhạt.
Ngày mùa đông, Thẩm Luân vẫn mặc áo sơ mi, cổ tay áo dính nước, nhìn thấy cô mở mắt Thẩm Luân nhìn cô một lúc, lại rũ mắt, đem chân cô nhét lại vào trong ổ chăn ấm áp.
“ Đã khỏe hơn chưa?” Anh tiến gần lại, một mùi hương bạc hà nhàn nhạt xuất hiện. Có lẽ do đang bệnh, cơ thể trở
nên vô cùng yếu ớt. Thế nhưng Kiều Tịnh lại nghe thấy trong giọng nói
của anh có một chút quan tâm.
Trời ạ, cô đang nằm mơ sao.
Cô giơ tay lên, bàn tay nóng bỏng đặt lên mặt nam chính.